Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết tin tức này, tôi sẽ trở về báo cáo với ông chủ.”
Ngô Đại Vĩ cười rộ lên: “Cô với tôi còn khách sáo cái gì, nếu thật sự là các cô tìm được, chẳng lẽ sẽ không chia miếng bánh ngon này cho tôi sao?”
Nguyễn Ngưng cũng mỉm cười, hai người ngồi nói chuyện với nhau một hồi lâu.
Sau khi chia tay, Châu Tố Lan tò mò hỏi: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?”
Nguyễn Ngưng kể cho bà nghe chuyện của Khương Phó Hải.
Phản ứng đầu tiên của Châu Tố Lan chính là: “Vậy Khương Tự Thủy thì sao, không phải cô ta là nữ chính sao? Tuy rằng bây giờ có thể không có nữ chính, nhưng Khương Phó Hải cũng sẽ đưa cô ta đi tìm con tàu Noah sao?”
Nguyễn Ngưng nào có biết gì, cô chỉ thắc mắc tại sao đột nhiên Khương Phó Hải lại đi tìm con tàu Noah.
“Nếu như muốn đi, tại sao ông ta lại giao quyển nhật ký cho bốn sở chỉ huy lớn?”
Dù sao thì nếu thật sự muốn đi, vậy thì lợi ích của ông ta đã gắn liền với con tàu Noah, đương nhiên giữ bí mật sẽ an toàn hơn.
Nguyễn Ngưng suy đoán: “Có thể là ông ta không đi, chỉ là người ta nghe sai đồn bậy mà thôi.”
Châu Tố Lan cũng gật đầu.
Ba người lại đi dạo ở 26B, cuối cùng tìm được một góc không người, Nguyễn Ngưng lấy ra cái thùng nước và đồ dùng hàng ngày, đồng thời làm rách chúng một chút.
Ở nơi này mà có những đồ vật hoàn hảo thì sẽ rất bất thường.
Ngày mai sẽ có mưa axit, ba người lại đi một vòng bên ngoài, nhặt chút gạch vụn về trải trên mặt đất, làm lớp lót lều giúp chúng cao lên.
Trên nóc lều, họ lại học những người khác, dựng lều che mưa bằng ván gỗ và tấm nhựa.
Buổi tối, hai người Trình Quý Khoan cùng Trình Quý Lịch đến đây mang theo chăn ga gối đệm đưa cho bọn họ, thuận tiện hỗ trợ giúp đỡ họ.
Sáng hôm sau, trời đổ mưa nhỏ.
So với núi lửa phun trào lần đó thì trận mưa axit lần này rất ngắn, bầu trời mù mịt sương mù.
Ba người đeo máy thở trốn ở trong lều, trên người mặc quần áo dày, sau đó mỗi người quấn một cái chăn đệm, bởi vì không thể xem TV, Nguyễn Ngưng đành móc bộ bài ra, ba người cứ thế lặng lẽ chơi giết thời gian.
Khu 55 không có nhiều người, mỗi nhà đều cách nhau khá xa, Nguyễn Ngưng nhìn xuyên qua chạy ra khỏi căn nhà nhỏ của mình cả, cả thế giới yên tĩnh không một tiếng động.
Ngoại trừ tiếng ho.
Đêm đó, động đất xảy ra.
Tất cả mọi người đã quen với những cơn địa chấn, không có ai chạy ra ngoài, dù sao những thứ trên đầu đó cũng không giết được ai.
Ngày thứ ba, bắt đầu có người ném quần áo ra ngoài.
Dù có những phương pháp chống thấm đơn giản nhưng những ngôi nhà tranh, ván gỗ họ tự xây dù sao cũng không ngăn được nước nên người ta quấn nilon thật chặt, rồi mặc quần áo vào, rồi bọc nilon, cuối cùng là khoác thêm một chiếc áo bông và sau đó mặc quần áo nilon tự chế.
Mặc dù trận mưa axit này không nghiêm trọng như những lần trước, nhưng trang bị như vậy cũng chẳng thể cầm cự được quá lâu.
Nóc lều bắt đầu bị dột nặng.
Cơn mưa này không giống như một trận mưa xối xả trong ngày tận thế nên không thể cứ rơi mãi mà không dứt.
Khi mưa tạnh, mọi người sẽ ra ngoài sửa chữa lều che mưa, hoặc thay quần áo, thứ nên vứt thì vứt, thứ nên bổ sung thì sẽ tiếp tục bổ sung thêm.
Nguyễn Ngưng phát hiện, người có thể sống đến ngày hôm nay, đều có rất nhiều cách khác nhau để có thể sống sót.
Bọn họ giống như động vật ngủ đông, tiến hóa để trở nên ăn ít ngủ nhiều, dùng rất ít năng lượng kiên trì sống sót.
Một tuần dài cuối cùng cũng trôi qua.
Bầu trời lại trở nên trong xanh.
Giống như mùa xuân đến sau giấc ngủ đông, khu vực 55 lại sống lại, mọi người lần lượt đổ xô ra khỏi những “hang động” do chính họ xây dựng để tắm nắng bổ sung năng lượng.
Có những người vận may vô cùng tốt nên không bị thương nhiều.
Một số người không may mắn như vậy, phổi hít quá nhiều tro bụi rồi qua đời, căn cứ thu gom thi thể rồi thiêu tập trung.