“Bây giờ số người trong căn cứ vẫn là quá nhiều, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn mọi người sẽ cùng nhau xong đời.”
Lục Tân Hoa hỏi: “Còn lại bao nhiêu người?”
“Hai nghìn không trăm bốn mươi mốt.”
Nguyễn Ngưng nhướng mày, thế này thì còn ít hơn so với tưởng tượng của cô.
Người kia lại nói: “Thủ lĩnh căn cứ, chúng tôi kiến nghị nên dừng việc đổi phế liệu lấy lương thực.”
Lục Tân Hoa nhướng mi: “Dừng lại? Dừng lại thì căn cứ này cũng không còn, những kẻ đó sẽ không chạy hết sao?”
Người đàn ông kia không dám nói chuyện nữa, có vẻ cứ tiếp tục phàn nàn trong lòng không ngừng cũng đói chết.
Lục Tân Hoa: “Trong kho không phải còn thuốc lá và rượu sao? Nghĩ cách bán chúng đi.”
Không một ai nói gì.
Trong tình cảnh này, có ai dám mua mấy thứ đồ chơi ấy.
Lục Tân Hoa cau mày: “Tôi nói các người không nghe thấy sao?”
Đám thuộc hạ chỉ có thể đáp: “Thủ lĩnh căn cứ, không phải chúng tôi không muốn bán, thực sự là không có ai mua, cả cái thành phố Nam Nguyên này còn có mấy người? Lẽ nào chúng ta phải tới buôn bán với Tân Hy Vọng hay sao?”
“Cho dù là bọn họ, cũng chẳng có đồ ăn mà đổi cho chúng ta.”
Không khí trong lều nặng nề.
Lục Trạch nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, đột nhiên mở miệng nói: “Cha, con nói rồi, tiếp quản căn cứ như ngồi trên đống lửa, cho nên lúc đó Trịnh Khôn mới chạy đi như thế.”
Lục Tân Hoa vẻ mặt trầm trọng nhìn con trai mình, tựa như muốn mắng chửi người.
Lục Trạch rụt cổ lại nói: “Con không có nói sai.”
Nguyễn Ngưng ngược lại nghe hiểu rồi, Trịnh Khôn không có chết, ông ta thấy tình thế quá tệ nên chủ động bỏ chạy.
Bên kia, Lục Tân Hoa quay đầu nhìn thuộc hạ: “Trong kho tư nhân của tôi còn bao nhiêu?”
Người kia nói: “Bánh quy nén còn một tấn rưỡi, đường ba trăm năm mươi ký, có điều bảo quản không được tốt lắm, có thể ăn được.”
“Còn có khoảng hai trăm năm mươi ký muối.”
“Ngoài ra, còn có năm mươi hũ mật ong và ba nghìn lon đồ hộp.”
Nguyên Ngưng nghe xong nhướng mày, không hổ là đại gia trước tận thế.
Thế này sao để con trai hắn gầy thành như vậy, cố ý đói cho người khác xem ư?
Người kia báo cáo xong thận trọng hỏi: “Ngài có muốn dùng tới đồ trong kho tư nhân không?”
Lục Tân Hoa nghe xong cau mày lại: “Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Đem đồ của mình cho đám người ngoài kia?”
Mọi người không ai dám nói gì.
Lục Tân Hoa nói: “Các người đem rượu và thuốc lá ra ngoài, đổi được bao nhiêu thì đổi, ta không tin một chút đồ cũng không đổi được.”
“Ngoài ra” Lục Tân Hoa suy nghĩ chút rồi nói “Phía bên căn cứ Tân Hy Vọng kia cùng phải trông chừng cẩn thận, có tình huống gì phải báo lại ngay.”
Tân Hy Vọng bên kia quả thực có động tĩnh, mang về nhiều đồ ăn như vậy, Lục Tân Hoa hẳn là chưa nghe được chuyện này.
Dù sao cô cũng là ngồi xe tới đây, kẻ khác không thể nhanh hơn cô được.
Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ, từ trong lều đi ra.
Trịnh Khôn là một nhân tài, trong thế giới rộng lớn này không dễ gì tìm được hắn.
Nhưng Nguyễn Ngưng biết nếu ông ta muốn lên thuyền Noah thì phải bỏ ra một khoản rất lớn, mà kể cả không muốn lên thuyền, ông ta cũng sẽ không sẵn lòng giao ra Sở Định Phong.
Trịnh Khôn nhất định là sẽ lần theo dấu của Lệ Lệ để tìm đến căn cứ Huyết Sắc, chỉ là hiện tại ông không còn là Thủ lĩnh căn cứ của căn cứ Minh Nhật, không còn sức mạnh của binh lính để trấn áp như khi xưa nữa.
Dựa theo tính cách của ông ta, thì đa phần sẽ chọn tìm cơ hội tiếp cận căn cứ Huyết Sắc.
Sau khi trở lại nhà di động, Nguyễn Ngưng kể lại những tin tức thám thính được cho cha mẹ nghe.
Nguyễn Thứ Phong: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Đi căn cứ Huyết Sắc kia à?”
Châu Tố Lan lập tức nói: “Phải đi chứ, tôi nghi ngờ Trịnh Khôn đã chờ ở bên ngoài căn cứ rồi.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu cười nói: “Trước khi đi, chúng ta phải giải quyết một vấn đề đã.”