Chu Tố Lan tò mò nhìn con gái mình.
Nguyễn Ngưng nói: “Phải giải quyết nội gián của Lục Tân Hoa.”
Chu Tố Lan giật mình phát hiện ra: “Đúng, đúng, chúng ta không thể để ông ta làm hại căn cứ Tân Hy Vọng.”
Sở dĩ hiện tại Lục Tân Hoa vẫn ủng hộ người trong căn cứ là vì trong tương lai ông ta muốn lợi dụng Tân Hy Vọng.
Dựa theo tác phong của ông ta, nếu bên này thật sự không duy trì được nữa, có thể ông ta sẽ mang theo những người còn lại gia nhập Tân Hy Vọng, sau đó tự xây dựng thế lực của mình bên trong căn cứ.
Chắc hẳn cũng có không ít tổ chức như vậy ở trong Tân Hy Vọng, họ thường lén lút chia bè kết phái, thậm chí còn ức hiếp người khác, nói trắng ra đó là thế lực tàn ác.
Chỉ là hiện tại Chính phủ đang dốc sức viễn chinh, không có thời gian để tiến hành chỉnh lý mạnh mẽ.
Mặc dù không có người đưa thư nhưng Lục Tân Hoa cũng sẽ gửi lại, chỉ là ít nhất cũng phải mất một tháng, nếu không Lục Tân Hoa mà biết đội viễn chinh đã mang đồ ăn về thì làm gì mà ông ta không đến để chia phần.
Tiếp theo, trên đường Nguyễn Ngưng quay lại thành phố Nam Nguyên, cô thực sự tìm được hai người.
Sau khi xác nhận thân phận, lúc này dù sao cũng cách căn cứ Tân Hy Vọng không xa, Nguyễn Ngưng chỉ nói Nguyễn Thứ Phong đưa họ đến đội bảo vệ, sau đó một nhà ba người mới lên đường đến căn cứ Huyết Sắc.
Trên đường, bọn họ không đạp xe mà thành thật đi bộ, thuận tiện quan sát xem có tung tích của Trịnh Khôn không.
Tuy bây giờ Trịnh Khôn không phải là chỉ huy căn cứ nhưng ông ta vẫn còn tâm phúc, cũng chính là đội vệ sĩ cá nhân của ông ta, chắc chắn Trịnh Khôn sẽ bỏ trốn cùng những người này.
Dựa vào những gì Nguyễn Ngưng quan sát, đội vệ sĩ cá nhân của ông ta có khoảng ba mươi người, cho dù quân số có giảm thì ít nhất cũng còn một phần mười.
Bọn họ có nhiều người như vậy, nhất định không thể nào mai danh ẩn tích được.
Nhưng trên đường đi Nguyễn Ngưng lại không phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Ba người nhà cô đã đến gần căn cứ Huyết Sắc, sau khi theo dõi một hồi bọn họ phát hiện bên trong không có động tĩnh gì, hơn nữa cũng không phát hiện ra tung tích của Trịnh Khôn, Nguyễn Ngưng tiếp tục đi về phía trước, tìm được một chỗ hẻo lánh xung quanh được bao bọc bởi ba mặt núi.
Trước đây, chỗ này thích hợp để khai thác làm khu du lịch.
Bây giờ, trên núi thì trơ trụi, dưới chân núi thì bị san bằng.
Sở dĩ lựa chọn nơi này là vì rạng sáng ngày hôm qua, cửa hàng hệ thống của Nguyễn Ngưng đã cập nhật một người máy nông nghiệp thông minh, có thể hỗ trợ việc trồng trọt.
Mắc gì lại không dùng chứ?
Hai ngàn điểm cống hiến mà không xài thử... mới lạ.
Cái máy này có giá tận một triệu điểm cống hiến lận đó, cho dù giết chết ba mươi tên Sở Định Phong thì cũng không đủ, nhưng có thể dùng thử một tháng, phí dùng thử là hai ngàn điểm cống hiến.
Xung quanh không có ai, Nguyễn Ngưng lấy người máy ở trong không gian ra, cô còn tưởng người máy trồng trọt này có kích thước tương đương với Tiểu Hắc, nhưng không ngờ lúc lấy nó ra lại cực kỳ to lớn.
Nó còn có thể biến hình giống như Transformers.
Transformers là biến thành xe, người máy này cũng có thể biến thành xe nhưng là xe nông nghiệp.
Ngoài ra, nó còn có thể biến thành máy gặt, máy gieo hạt, máy phun nước và máy xới, là một cái máy giúp dễ dàng hiện đại hóa việc trồng trọt.
Hai mắt Nguyễn Ngưng phát sáng: “Cái này trâu bò quá.”
Nguyễn Thứ Phong cũng vui mừng không kém: “Cái này được làm từ chất liệu gì? Là kim loại cấp vũ trụ à?”
Nguyễn Ngưng không xoắn xuýt những chuyện này nữa, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ra lệnh: “Người máy số mười hai, bắt đầu nhiệm vụ trồng trọt.”
Bởi vì người máy không thuộc quyền sở hữu của cô nên Nguyễn Ngưng không có quyền hạn đặt tên cho nó.
Người máy gieo trồng nhận được lệnh, đáp lại Nguyễn Ngưng: “Yêu cầu người thử nghiệm cung cấp hạt giống, nước.”
Nguyễn Ngưng chần chờ một lát, nhìn Nguyễn Thứ Phong: “Cha, bây giờ đang là mùa gì vậy?