Người máy trồng trọt nói: “Bảy mươi mẫu đất đã được cải tạo còn dư, ta đề nghị ngài có thể thử trồng thảo dược thử.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Ta giao hết cho ngươi đấy.”
Sau khi gieo hạt giống cần phải thì phải chăm sóc cẩn thận, vì cây non rất yếu ớt.
Vẫn còn nửa tháng sử dụng người máy trồng trọt, chắc cũng có thể chăm sóc cho chúng lớn hơn một chút.
Ngày nào Nguyễn Ngưng cũng ra ngoài tìm kiếm tung tích của Trịnh Khôn.
Trong lúc Nguyễn Ngưng đang khổ não thì hôm nay Lệ Lệ đã ra ngoài một mình và đi về phía Bắc.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi theo cô ấy.
Rõ ràng là Lệ Lệ đang đi làm nhiệm vụ, cô ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi, phải đi một mình trong hoàn cảnh này, không biết cô ấy có sợ không.
Đi bộ như vậy suốt năm ngày, hình như Lệ Lệ đã đến đích.
Nguyễn Ngưng dừng lại ở phía xa, cô phát hiện được đó là một doanh trại nhỏ, có lẽ không quá bảy tám trăm người.
Doanh trại này không quá lớn nên rất khó để biết nó ở đâu.
Cô ấy không đi vào mà kiên nhẫn đợi ở bên ngoài, bởi vì ở quá gần doanh trại nên cô ấy không dám nhóm lửa, hàng ngày cô ấy ăn bánh quy nén và lấy một ít nước đun sôi để uống.
Cứ đợi như vậy thêm hai ngày, một người phụ nữ lặng lẽ bước ra khỏi trại, hội họp với Lệ Lệ.
Nguyễn Ngưng dùng thiết bị ẩn thân, đi đến bên cạnh hai người.
Cô gái đó gần mười tám tuổi, không xinh đẹp bằng Lệ Lệ nhưng nhìn có vẻ ngoan ngoãn, hiền lành và có lẽ là kiểu người ít nói.
Hai người hỏi thăm nhau một lúc rồi Lệ Lệ hỏi: “Tình huống bên trong thế nào?”
Cô gái kia trả lời: “Từ sau khi Trịnh Khôn đến, ông ta luôn khuyến khích Việt Minh tấn công căn cứ Huyết Sắc.”
Lệ Lệ cười lạnh: “Chị đã nói ông ta sẽ không chịu từ bỏ mà.”
Nguyễn Ngưng thầm nghĩ, căn cứ Huyết Sắc không hổ danh là cơ quan tình báo, thì ra bọn họ đã nắm được tung tích của Trịnh Khôn, chẳng trách căn cứ vẫn bình tĩnh như xưa.
Ân Gia Nhu đang làm rất tốt.
Chỉ là không biết cuối cùng Việt Minh sẽ nghe theo Trịnh Khôn hay là nghe Chẩm Đầu Phong.
Lệ lệ cũng hỏi: “Việt Minh có cách gì không?”
Cô gái kia nhíu mày: “Em cũng không biết, anh ta là người lắm mưu nhiều kế, em có cảm giác anh ta đang lôi kéo Trịnh Khôn, hoặc vẫn đang cân nhắc.”
Lệ Lệ: “Vậy họ có thể xác định được căn cứ của chúng ta ở đâu không?”
“Không.” Cô gái kia nói: “Nhưng chắc chắn bọn họ đã đoán được phương hướng rồi, chỉ cần phái người đi thăm dò, chẳng bao lâu bọn họ sẽ tìm ra thôi.”
Lệ Lệ nhíu mày.
Cô gái rụt rè hỏi: “Chị Lệ Lệ nếu... ý em là nếu Nhạc Minh đồng ý, chúng ta có thể đánh bại bọn họ không?”
Lệ Lệ nói: “Gần đây chúng ta cũng đang nghĩ biện pháp huấn luyện mọi người, hiệu quả không tệ, nhưng không biết có thể chống lại được hay không.”
“Chúng ta đặt bẫy được không? Đào một cái hố ở phía trước căn cứ.”
Lệ Lệ dở khóc dở cười: “Em nghĩ đây là tiểu thuyết hả, một nửa căn cứ chúng ta là con gái, đào một cái hố phải mất bao lâu?”
Cô gái thất vọng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lệ Lệ nói: “Trước mắt em cứ theo dõi bọn họ đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải lập tức báo cho chị, chị sẽ đợi ở đây thêm một tháng nữa.”
Nguyễn Ngưng nghĩ thầm, nếu thật sự ở đây thêm một tháng, vậy thì ngay cả nước ấm cô ấy cũng không dám uống, có lẽ sẽ mất mạng.
Dù sao thiết bị tàng hình vẫn còn thời gian nên Nguyễn Ngưng đi vào căn cứ.
So với địa vị ngày xưa của Trịnh Khôn, căn cứ này giống như một con kiến nhỏ, Nguyễn Ngưng đi vào phát hiện nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu trăm người.
Nếu là trước đây, Trịnh Khôn có thể tiêu diệt căn cứ này chỉ bằng một ngón tay.
Bây giờ đã khác trước kia, Trịnh Khôn phải cầu xin sự giúp đỡ từ căn cứ nhỏ, bằng không với số lượng người ít ỏi của ông ta, chắc chắn sẽ không thể đấu lại căn cứ Huyết Sắc.
Hơn nữa, Nguyễn Ngưng đoán Trịnh Khôn cũng không muốn hợp tác với những căn cứ lớn, bởi vì ông ta sợ đến lúc đó sẽ không giữ được Sở Định Phong.