Chỉ là cũng không có ai trông coi cửa hàng.
Nguyễn Ngưng không ở lại lâu, cô đi đến tất cả các cửa hàng gần khu dân cư đều không thấy ai.
“Đây là khu không người?”
Sau khi xác nhận xung quanh khu dân cư không có ai, Nguyễn Ngưng quyết định đi đến một nơi xa hơn để xem thử, nhưng lúc này cô không có xe, điện thoại di động cũng không có sóng nên không thể quét mã QR để dùng xe đạp.
Nhưng trên đường có rất nhiều xe ô tô.
Nguyễn Ngưng không muốn lãng phí thêm thời gian nên cô quay lại kho hàng của siêu thị, lục lọi tất cả các ngăn kéo bên trong, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa xe tải.
Có lẽ bình thường ông chủ hay dùng chiếc xe này nên xe hẳn là đậu cách đó không xa.
Vừa đi bộ trong bãi đậu xe ngoài trời cô vừa nhấn nút mở cửa, khoảng năm phút sau, Nguyễn Ngưng đã tìm thấy chiếc xe tải.
“Thực xin lỗi, đây là thế giới ảo, hy vọng ông chủ có thể thông cảm.”
“Tôi sẽ lái nó về cho ông sau.”
Nguyễn Ngưng mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái, khởi động xe tải.
Trên đường, một chiếc xe chạy ngang cũng không có.
Đến tận khi tới trung tâm thành phố, nơi sầm uất và thịnh vượng nhất trước đây, bốn phía vẫn yên tĩnh, đừng nói là một người, ngay cả một con chó cô cũng không thấy.
“Thật đúng là khu không người.”
Toàn bộ trung tâm thương mại vắng tanh, không một tiếng động.
Nguyễn Ngưng tìm chỗ dừng xe, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng ở xung quanh, rồi nhìn ngã tư trước mặt.
Cô lớn lên ở thành phố này nên cô biết ngã tư này là nơi sầm uất nhất, cuối tuần nào cũng cần một lượng lớn cảnh sát để duy trì trật tự, nếu không người xe hỗn loạn sẽ gây ra ùn tắc trên diện rộng.
Còn bây giờ, cô có thể nằm xuống đây và ngủ một giấc.
Nguyễn Ngưng chưa bao giờ đi chụp ảnh, cô cầm điện thoại di động đi đến một trung tâm mua sắm gần đó và thấy tất cả các cửa hàng đều mở cửa, có cửa hàng bán vàng, có cửa hàng bán hàng xa xỉ, nếu cô muốn cô có thể đến ngân hàng dạo một vòng.
Sau khi loanh quanh trong trung tâm thương mại nửa tiếng, Nguyễn Ngưng đi tới quán lẩu trên tầng năm, tự mình ăn một bữa lẩu.
Hết cách rồi, cô vừa mới thử, ở nhà không có gas, không có điện cũng không có nước, thậm chí cô còn không thể uống được nước nóng.
Ăn xong, Nguyễn Ngưng khởi động xe bán tải, lái về phía đường cao tốc.
Nếu thành phố này không có người ở thì lái xe ra khỏi thành phố chắc sẽ có đúng không, dù sao không thể nào mà cả thế giới đều không có người?
Khoảng nửa tiếng sau, Nguyễn Ngưng cảm thấy bản thân thật ngây thơ.
Cô ấy không thể rời khỏi thành phố này.
Chỉ cần tới ranh giới thành phố, trước mắt cô như có một bức tường vô hình bao phủ, dù là xe hay người đều không thể đi qua.
Nguyễn Ngưng không cam lòng, lại tìm cách khác đi qua nhưng kết quả vẫn giống như trước.
Cô bị mắc kẹt trong khu không người.
Khu không người này chắc là địa điểm thí luyện của cô, vấn đề là Nguyễn Ngưng không biết đang thí luyện cái gì, đến tận bây giờ cô vẫn chưa tìm thấy được manh mối nào.
Hết cách, Nguyễn Ngưng chỉ đành quay lại khu dân cư trước, dừng xe lại vị trí ban đầu của nó.
Sáng hôm sau, cô thức dậy trong im lặng.
Lúc này cô rất nhớ hệ thống, ít nhất còn có người có thể cùng cô trò chuyện, thấy điện thoại sắp hết pin nhưng Nguyễn Ngưng vẫn tự mở cho mình một bài hát.
Nếu không sự im lặng này sẽ làm người khác sợ.
Sau khi rửa mặt xong, Nguyễn Ngưng tiếp tục ra ngoài tìm kiếm manh mối.
Không lấy được đạo cụ trong không gian, cũng không thể sử dụng kỹ năng, chẳng còn cách nào khác, Nguyễn Ngưng chỉ đành đi lang thang khắp thế giới.
Khu dân cư, trung tâm thương mại, ký túc xá, thậm chí là ngân hàng, chỗ nào cô cũng đến nhìn thử, nhưng kết quả vẫn là không tìm được mục tiêu nhiệm vụ.
Nhưng lúc ở ngân hàng, cô đã được mở mang kiến thức rất nhiều.
Thật sự có rất nhiều tiền.
Không có ai trông coi, có thể mở cửa bằng nhiều cách khác nhau, nếu cô hơi điên một chút có thể mang mấy trăm triệu ra đốt tiền.
Ngoài ra, Nguyễn Ngưng còn tìm được một manh mối.