“Thống Thống...” Sau khi vô thức nói ra, Nguyễn Ngưng mới ý thức được hệ thống đã đi rồi, cô thở dài một hơi, dùng máy bay không người lái đến gần vị trí được đánh dấu trên bản đồ kho báu.
Cho đến khi vị trí trùng khớp với vị trí được đánh dấu trên bản đồ kho báu, cô vẫn không tìm thấy dấu vết của vật phẩm nào.
“Thế này là sao?” Nguyễn Ngưng tò mò: “Không lẽ là tàng hình? Hay là tàu ngầm?”
“Nhưng tọa độ trùng khớp rồi mà, nếu nó ở dưới đáy biển thì chắc chắn sẽ được hiển thị trên bản đồ kho báu mới đúng?”
Dù sao cũng đã tới đây, Nguyễn Ngưng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cô lái tàu dẫn đường đến địa điểm được đánh dấu trên bản đồ kho báu, lấy mặt nạ phòng độc ra khỏi không gian, thay quần áo rồi nhảy xuống biển.
Xung quanh tất cả đều là nước biển, cũng không có thứ gì thần kỳ như vách ngăn trong suốt, Nguyễn Ngưng chỉ có thể lấy bản đồ kho báu ra khỏi không gian, lúc này, một dòng chữ nhắc nhở hiện lên trước mắt cô.
“Bạn có muốn đến địa điểm thí luyện không? Vui lòng nhấp vào để xác nhận hoặc hủy bỏ.”
Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, nhấn xác nhận.
Chỉ trong chốc lát, nước biển lập tức biến mất, ánh sáng trắng làm Nguyễn Ngưng chói mắt, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy một chiếc tủ lạnh ở ngay trước mặt.
Nó giống hệt như chiếc tủ lạnh mà cô có trước khi xuyên qua.
Nguyễn Ngưng quay đầu nhìn về phía bên phải, phát hiện bản thân đang ở trong phòng bếp, mà căn bếp này được trang trí giống hệt như phòng bếp của cô trước khi cô xuyên không.
Trong lòng Nguyễn Ngưng dường như hiểu ra điều gì đó, cô mở tủ lạnh ra.
Nó chứa đầy thức ăn mà cô đã nhét vào trước khi cô xuyên không, chỉ là nó không còn tươi như lúc cô mới bỏ vào.
Nguyễn Ngưng đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn sang bên kia cửa sổ, thấy ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào.
Nhà bếp của cô ấy nằm ở phía Tây, chắc bây giờ là khoảng ba giờ chiều.
Nguyễn Ngưng cúi đầu nhìn mình, phát hiện quần áo trên người mình đã biến thành quần áo ở nhà, trong túi cũng không có điện thoại di động.
Sau khi đi quanh nhà một vòng, cô lại phát hiện có rất nhiều điều không ổn, không đúng nhất chính là cả khu dân cư không có một tiếng động nào.
Một tiếng động cũng không có.
Phải biết, mặc dù căn nhà này của Nguyễn Ngưng chỉ thuộc loại bình thường nhưng cách đây không xa là một trường tiểu học, bình thường tuy không tới mức la lối om sòm nhưng tuyệt đối không thể im lặng như vậy.
“Im lặng đến mức đáng sợ.”
Nguyễn Ngưng thử lấy vài thứ ở trong không gian ra, lại phát hiện chức năng này cũng bị khóa.
Nguyễn Ngưng cầm điện thoại di động và chìa khóa ở trên bàn lên, sau đó gói một ít đồ ăn vào ba lô rồi rời khỏi nhà.
Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ.
Cả khu dân cư không có một tiếng động, cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào, Nguyễn Ngưng đi một mạch đến cổng, ngay cả bảo vệ cũng không thấy.
Ba giờ chiều, nắng chiếu vào người cô nhưng cô lại cảm thấy lạnh buốt.
Nguyễn Ngưng nhét một con dao nhỏ vào trong túi áo khoác, cô đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi đến siêu thị nhỏ cạnh cổng chính.
Trước khi xuyên không, cô hay đến đây mua đồ ăn.
Mặc dù bây giờ siêu thị mở cửa nhưng xung quanh lại không có ai.
Trong siêu thị vẫn còn đầy đồ, nhìn qua vẫn rực rỡ muôn màu như trước nhưng lại không có tiếng động hay bất kỳ người nào.
Nguyễn Ngưng cố ý ho khan một tiếng, giọng nói của cô vang vọng trong siêu thị.
“Có ai không?” Nguyễn Ngưng lớn tiếng hỏi: “Tôi muốn mua đồ, nếu không ra tính tiền thì tôi sẽ cầm nó đi luôn đấy.”
Không có người đáp lại.
Dù sao cô cũng là người ở đây, Nguyễn Ngưng biết kho hàng của ông chủ ở đâu nên cô đi đến bên kia, phát hiện cửa không đóng, kho hàng chất đầy hàng hóa nhưng vẫn không có ai ở đó.
Nguyễn Ngưng quyết định đi tới cửa hàng hoa quả bên cạnh nhìn thử.
Giống như siêu thị, có đủ loại hoa quả, sầu riêng thơm phức, dưa hấu trái mùa bán tới hai mươi tệ nửa ký.