Cô nói cô sẽ rời đi, nhưng không ai biết lời nói này có đúng hay không, luôn có người tin là cô vẫn còn ở đâu đó trong Lam Tinh, chỉ là cô không muốn xuất hiện mà thôi.
Kết quả là không thu hoạch được gì.
Dần dần, chuyện này bị đưa vào hồ sơ mật và niêm phong lại, cất giữ trong kho.
Tân Hy Vọng vẫn phát triển mạnh như trước.
Sau khi sản xuất dầu và than quy mô lớn, căn cứ Tân Hy Vọng nhanh chóng triển khai việc cung cấp lại điện, vì thế chất lượng cuộc sống của mọi người dần dần được cải thiện.
Trong vòng hai năm, Tân Hy Vọng đã có trạm cơ sở liên lạc.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó giá của điện thoại di động rất đắt, người bình thường không đủ khả năng mua, một chiếc điện thoại di động hỏng có thể bằng hai năm tiền lương.
Tân Hy Vọng đã mở đầu một “cơn sốt vàng”, nhiều người quay trở lại thành phố cũ của họ, cố gắng đào lại các thiết bị điện và kim loại cũ.
Ngô Đại Vĩ sở hữu một cửa hàng kinh doanh tái chế, sửa chữa và bán điện thoại di động cũ, anh ta sống một cuộc sống hạnh phúc và giơ ngón tay cái mỗi lần nhắc đến Nguyễn Ngưng.
Nếu không phải bây giờ không có chùa miếu thì anh ta đã chỉ định nơi đăng bài trường thọ.
Tuy nhiên, công việc kinh doanh này cũng chỉ bùng nổ trong bảy, tám năm.
Chẳng bao lâu, dân số của Tân Hy Vọng đã vượt quá 700 ngàn người.
Trong đó có năm mươi đến sáu mươi ngàn người là nhân tài kỹ thuật cao đến từ khắp nơi trên thế giới.
Lúc đầu, Tân Hy Vọng cũng không đòi hỏi gì nhưng những người đó nghe nói ở đây vật tư phong phú, thậm chí hầu như mọi người đều có thể ăn trứng nên dù có nằm mơ họ cũng muốn đến Tân Hy Vọng.
Đường bờ biển dài, đất rộng đến nỗi không có cách nào ngăn cản được những người muốn vượt biên trái phép, hậu quả là đã xảy ra rất nhiều sự kiện tử vong hàng loạt.
Không còn cách nào khác, Tân Hy Vọng chỉ có thể tổng hợp tình hình và thông báo kế hoạch chiêu mộ nhân tài với bên ngoài.
Lần này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Số lượng người báo danh cuồn cuộn không dứt, có một vài người lý lịch đẹp đến mức trông như là giả, nhưng có rất nhiều người quen biết mấy vị đại lão đứng trên đỉnh cao này nên chẳng lừa được ai.
Với nền tảng là nguồn nhân lực, trình độ khoa học công nghệ của căn cứ Tân Hy Vọng có những bước phát triển nhảy vọt.
Trong vòng 13, 14 năm, điện thoại di động đã trở thành vật dụng phổ biến, người nào cũng có một cái.
Ba mươi năm sau, cuối cùng cũng đã xây dựng được thế giới mới.
Thế giới mới này khác với trước thảm họa.
Con người không những quay trở lại cuộc sống sung túc mà vì số lượng quá ít nên việc mở rộng người máy diễn ra vô cùng suôn sẻ, con người được giải phóng khỏi công việc lặp đi lặp lại và thật sự bắt đầu cuộc sống chỉ làm việc ba ngày một tuần.
Dù sao thì những ngày nghỉ lễ cũng dài.
Một mùa xuân nữa lại đến, vạn vật sinh trưởng, tất cả đều tái sinh.
Sau khi đánh hạ con tàu Noah, Tân Hy Vọng đã tiến hành thẩm vấn đội chấp hành của con tàu Noah trong hai năm.
Trọng tâm của bọn họ đặt ở chỗ “Vùng đất ở của Thần.”
Đây là một cái tên kỳ lạ, con tàu cứu nạn Noah thì là con tàu cứu nạn Noah thôi, tại sao lúc trước tên nhà giàu kia lại viết “Vùng đất của Thần”?
Vùng đất của Thần thực sự là đang ám chỉ con tàu Noah sao?
Hôm nay đến lượt Trình Quý Khoan chịu trách nhiệm đảm bảo an ninh trong quá trình thẩm vấn.
Người đến thẩm vấn là người của Bộ An ninh, đối tượng thẩm vấn là trưởng ban điều hành của đội chấp hành con tàu Noah.
Ngoài ra, còn có hai phiên dịch viên.
Người thẩm vấn vẫn hỏi: “George, người đó là ai? Ai đã nói với mấy người Siêu bão Mặt Trời sắp diễn ra?”
George: “Tôi không biết, tôi chưa từng gặp hắn.”
Người thẩm vấn: “Vậy vùng đất của Thần là nơi nào?”
George nói: “Tôi đã nói rồi, vùng đất của Thần là một hòn đảo nhỏ nằm trên biển.”
Người thẩm vấn: “Dựa theo tọa độ anh cung cấp, chúng tôi không tìm được nó.”