Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không hẳn, Châu Tiểu Khuyết có lương thực nhưng không dễ đối phó vậy đâu.”
Nguyễn Ngưng vẫn còn nghĩ đến một vấn đề khác nữa, chỉ là bây giờ không tiện nói ra, nhưng cô vẫn loáng thoáng cảm nhận được sự hiện diện của nó.
Ngày thứ hai, Nguyễn Ngưng đến thay ca cho Trình Quý Khoan như thường lệ.
Tối hôm qua Trình Quý Lịch lại sốt cao không giảm, may mắn là có bác sĩ chăm sóc, bây giờ đã không sao rồi.
Nguyễn Ngưng đoán, chắc chắn Ngô Tấn ở tầng trên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Đợi sau khi Trình Quý Khoan về nhà, Nguyễn Ngưng cũng chuẩn bị quay về phòng luyện tập, không ngờ trên lầu lúc này đột nhiên truyền đến tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc này từ trên cầu thang truyền thẳng xuống, đến tận tầng mười tám mới dừng lại, một bà thím khoảng tầm năm mươi tuổi người ngợm dơ bẩn xuất hiện ngay cửa cầu thang, kêu khóc om sòm ở trong hành lang.
“Con trai đáng thương của tôi!”
Nguyễn Ngưng cau mày, phải miêu tả giọng nói này thế nào nhỉ? Giống như mời một đội khóc thuê trong lễ tang, rõ ràng là khóc lóc than thở, nhưng người nghe lại không cảm thấy đau lòng một chút nào.
Bà thím ngồi bệt xuống hàng lang, tiếp tục gào khóc: “Có ai ở đây không! Mau đến phân xử giúp Lâm Tử Kiệt nhà chúng tôi, người phụ nữ này dùng mũi tên bắn con tôi bị thương, bây giờ nó sắp không giữ được mạng nữa rồi, ai đến bồi thường mạng cho con trai tôi đây.”
“Còn công lý không vậy!”
“Nếu như hôm nay con trai tôi chết, tôi sẽ đâm đầu chết ngay tại đây.”
“Con trai của tôi, con yêu của mẹ, hu hu.”
“Hu hu hu.”
Trình Quý Khoan vừa mới đi vào trong nhà đã nghe thấy tiếng khóc, cau mày mở cửa ra.
Ngoài anh ra, chắc chắn tiếng khóc này đã làm cho nhiều người chú ý, chỉ là đám người đó không dám lên lầu xem tình hình, chỉ dám đứng phía dưới xì xầm bàn tán mà thôi.
Ngô Tấn đang muốn dùng khổ nhục kế đây mà.
Nguyễn Ngưng liếc nhìn Trình Quý Khoan một cái, mở miệng nói: “Có phải đã ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không, hay là chúng ta đuổi bà ta đi nhé?”
Trình Quý Khoan trầm ngâm một lát: “Không cần, tôi vẫn ngủ được.”
Nguyễn Ngưng: “Được thôi, vậy anh đi ngủ đi, tôi phải đi luyện bắn cung.”
Trình Quý Khoan gật đầu, bà thím bên ngoài nhìn thấy hai người họ sắp đi, bà ta chạy một mạch đến cửa lối thoát hiểm, thò cánh tay vào trong cửa sổ.
“Hai người các ngươi đúng là đồ ác ôn! Lại dám bỏ mặc người nhà người bị hại, tôi nói cho các người biết, hôm nay nếu như không đưa cho tôi thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh, thì tôi sẽ chết ngay trước cửa nhà các người.”
“Để tôi xem sau này các người sống như thế nào, đợi nước rút, các người sẽ phải gánh hai mạng người.”
Nguyễn Ngưng thấy người này tuy người ngợm bẩn thỉu, tóc tai bù xù hung hăng, nhưng không có bộ dạng của người sắp chết đói, mỉm cười nói: “Mẹ Lý phải không? Nếu bà chết rồi, chúng tôi không cần đối nhân xử thế làm chi nữa, dù sao bà cũng đâu cần nữa đâu nhỉ.”
Bà thím trừng mắt: “Cô có ý gì, có phải thấy chết không cứu? Một cô gái trẻ như cô sao có thể hiểm độc đến như vậy.”
“Cô mau đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ viết cho hai người một tờ đơn bãi nại, sau này thay mặt các người cầu xin cảnh sát.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tại sao tôi lại phải cầu xin bà, con trai của bà chính là một tên cướp, đã cướp của rất nhiều người đúng không? Tôi chỉ hành động tự vệ mà thôi.”
“Hơn nữa con trai của bà còn bị người ta lợi dụng để làm lá chắn, bà nên đi tìm đại hội trưởng Ngô Tấn khóc lóc thì hơn.”
Bà thím đỏ mặt tía tai: “Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng cần thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh, tốt nhất là giao bác sĩ Châu ra để tôi đưa về, nếu không thì con trai tôi sẽ chết.”
Nguyễn Ngưng: “Bà chắc là con trai bà, chứ không phải là Hội trưởng Ngô sẽ mất mạng?”
Bà thím vội vàng nói: “Đương nhiên là con trai tôi.”
Nguyễn Ngưng buồn cười: “Con trai bà bị thương, không cần thuốc cầm máu, cũng không cần vải gạc băng bó miệng vết thương, hắn ta rút tên ra chưa? Nếu bị nhiễm trùng lần nữa có khi nào sẽ mắc uốn ván không?”