Tôi Lên Giường Với Anh Trai Anh Đấy, Rồi Sao?

Chương 6

Chương 6
Một tuần trôi qua.
Cho đến khi tôi thấy Phó Tân Hàn đợi dưới tòa nhà công ty.
Mới nhớ ra có vụ này.
"Đi."
Anh ta mở cửa xe, ra hiệu bảo tôi lên.
Tôi định tránh anh ta, nhưng anh ta lại nói: "Đừng cố chấp, việc này liên quan đến hợp tác giữa hai nhà."
Phiền chết đi được, nói đi nói lại cũng chỉ biết dùng cái này để bịt miệng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Kiềm chế cơn giận trong lòng.
Nếu không phải vì ba mẹ đã lớn tuổi, cộng thêm công ty còn cần sự giúp đỡ từ nhà họ Phó.
Lão nương sớm đã ly dị với tên phân Phó Tân Hàn này rồi.
Tôi lên xe, nhưng không ngồi ghế phụ.
Anh ta quay đầu lại: "Ý cô là gì? Coi tôi là tài xế hả? Vân Chi, ngồi lại đây, đừng bắt tôi nói lần hai."
Tôi lườm anh ta: "Lần trước chính anh bảo tôi cút ra sau ngồi, sao, quý nhân hay quên?"
Anh ta có chút ngỡ ngàng, nhíu mày cố gắng nhớ lại.
Nhớ tới ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn chua xót.
Lại một lần nữa, tôi vì Phó Tân Hàn dẫn phụ nữ về nhà mà cãi nhau ầm ĩ với anh ta.
Đúng lúc đó, tôi nhận được điện thoại từ mẹ: "Chi Chi, không ổn rồi, ba con ngất rồi!"
Tôi hoảng loạn đến mức không đứng vững, ngã ngồi xuống đất, hoàn toàn không thể lái xe được.
Vì vậy, tôi phải nhờ Phó Tân Hàn đưa tôi đến bệnh viện nơi cha tôi đang nằm điều trị.
Anh ta cầm chìa khóa, chuẩn bị lái xe.
Nhưng cô bạn gái nhỏ của anh ta cũng chạy theo.
Còn nhất quyết đòi đi cùng chúng tôi.
Cô ta còn bắt tôi rời khỏi ghế phụ, nếu không sẽ khóc lóc không chịu đi.
Cứ thế trì hoãn mất khá nhiều thời gian.
Khi đó cảm xúc vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi trực tiếp hét lên:
"Con tiểu tam như cô có tư cách gì mà đi theo? Làm người thứ ba mà tự hào lắm sao, muốn cả thiên hạ biết cô là kẻ thứ ba à? Muốn đi theo để làm ai ghê tởm đây?"
Cô ta đỏ hoe mắt, cắn môi nhìn Phó Tân Hàn.
"Vân Chi, ngồi ra ghế sau, hoặc là đừng đi nữa."
Trái tim dường như bị xé làm đôi, từng giọt máu rơi.
Tôi đã thất vọng tột độ về anh ta, đồng thời cũng nhìn rõ bản chất của anh ta.
May mắn là cha tôi không sao.
Nếu không, tôi thực sự sẽ xé nát hai kẻ đê tiện này ra.
Sau ngày hôm đó, tôi dần dần thu hồi trái tim mình, rút lui tình cảm.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, chỉ thấy hối hận.
Biết thế thì tự mình bắt taxi đi, dây dưa với hai kẻ đó làm gì cho thêm phiền.
Dòng suy nghĩ quay trở lại.
Phó Tân Hàn dường như cũng nhớ ra điều gì đó.
Lần đầu tiên vẻ mặt lộ ra chút áy náy.
Anh ta khởi động xe.
Hướng về biệt thự cũ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất