Chương 06:
"Con trai mà cậu cũng hôn, cậu khát khao đến mức nào vậy?"
"Tôi cũng không cố ý, chỉ là không đứng vững nên vấp ngã thôi."
"Hầy, không sao đâu, thường thì nếu là con trai đối phương cũng không quá để ý đâu."
Nếu không phải trường hợp bình thường thì sao...
Tôi thấy Giang Trì có vẻ không bình thường chút nào.
Dây thần kinh trên đầu tôi cũng nhảy nhót theo, hình như tôi đoán đúng rồi.
Não Dương Phi Minh đột ngột chuyển hướng, không biết nghĩ ra cái gì, cậu ta chống hông hỏi tôi:
"À này, Chương Thiêm, cậu thích cái gì?"
"Cây ngô đồng."
"Ê, không phải, tôi hỏi thật mà, ngoài cái này ra cậu còn thích gì nữa không?"
Bộ não của Dương Phi Minh không phải là thứ mà người bình thường có thể hiểu được.
Chòm sao Bảo Bình hình như đều như vậy.
Có lẽ cậu ta cảm thấy đã nghe nhầm gây ra hiểu lầm, giờ muốn mua gì đó để đền bù cho tôi chăng?
Vậy thì tôi sẽ chiều ý cậu ta.
Tôi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói:
"Tôi thích ăn đậu phộng."
Sau đó trèo lên giường.
Chờ ngày mai nhận được một gói đậu phộng xin lỗi.
Ngày hôm sau, cả lớp tổng vệ sinh, mỗi lớp đều phải dọn dẹp phòng học của mình.
Giang Trì và tôi được phân công lau cửa sổ, công việc khó khăn nhất.
Tôi lấy giẻ ướt lau một lượt, Giang Trì dùng giấy nháp vò thành cục lau lượt thứ hai.
Sau hai lượt, cả hai còn phải một người ở trong, một người ở ngoài nhìn xem kính còn chỗ nào chưa sạch không, sau đó hà hơi vào kính rồi dùng giấy nháp lau lần cuối.
Nhưng mệt không phải là vấn đề chính.
Vấn đề chính là...
Tôi đứng ngoài lớp hà hơi vào chỗ kính bẩn.
Tôi hà hơi vào chỗ nào, Giang Trì ở trong lớp cũng dán mặt vào chỗ đó để hà hơi.
Nếu không có tấm kính ngăn cách, tôi thật sự nghi ngờ hai chúng tôi sắp hôn nhau, thậm chí là mở miệng gặm nhau ấy chứ.
Tôi gõ gõ vào kính, há to miệng nói với bên kia:
"Cậu? Muốn? Làm? Gì?"
"Lau kính."
"Sao cậu cứ hà hơi theo tôi vậy?"
"Chỗ đó bên tôi cũng bẩn."
Thế này thì tôi còn nói được gì nữa.
Tôi lại đổi chỗ khác hà hơi, anh ấy lại đi theo.
Tôi không hà thì anh ấy không hà, tôi vừa há miệng là anh ấy lại dán mặt vào hà theo.
Vốn dĩ hôm qua đã rất ngượng rồi, sao anh ấy lại cứ như không có chuyện gì vậy?
Anh ấy không giận sao?
Tỏ tình, không phải, cầu hôn bị từ chối.
Cuối cùng cũng lau xong kính, tôi định đi giặt giẻ lau, Giang Trì cũng ra khỏi lớp, xách giẻ bẩn đi theo tôi.
Hai người đi song song trong hành lang mà không nói một lời.
Khi đến vòi nước, Giang Trì rút giẻ lau trong tay tôi ra, lạnh giọng nói:
"Nước lạnh, để tôi giặt cho."
Lòng bàn tay trống rỗng, tôi càng bối rối hơn.
Anh ấy không có gì muốn nói sao?
Với lại, nước lạnh thì tại sao tôi lại không thể giặt?
"Cậu muốn có con sao?"
Một câu nói khiến hệ thống trung khu não bộ của tôi ngừng hoạt động.
Tôi sinh con với ai cơ chứ?
Những ngón tay gầy gò, thon dài của Giang Trì vò hai miếng giẻ rách, ống tay áo được xắn lên gọn gàng, trông rất hiền thục.
Anh ấy không chút cảm xúc ngước mắt nhìn tôi:
"Vậy thì cậu sinh với tôi đi."