Chương 08:
Tôi không đợi cậu ấy nói xong, “tách” một tiếng, cúp điện thoại.
Tôi cảnh giác nhìn Giang Trì.
Cậu ấy không nghe rõ nửa câu cuối của Dương Phi Minh chứ?
Nhìn vẻ mặt thì chắc là không nghe rõ.
Cậu ấy tiếp tục sắp xếp đồ đạc, liếc mắt nhìn:
“Bây giờ thì tin chưa?”
“Ừm.”
Tôi không còn gì để nói nữa.
Cậu ấy muốn ở thì cứ ở, dù sao cũng đâu phải đến vì tôi.
“Tôi đến vì cậu.”
Vỏn vẹn năm chữ đâm thẳng vào não tôi, thái độ bình tĩnh như vậy mà sao tôi lại cảm thấy lời nói ấy mạnh mẽ, đầy sức nặng đến thế?
Anh chàng này là con giun trong bụng tôi à?
“Cái gì mà đến vì tôi?”
Tôi không kiểm soát được mà đưa tay che mông mình, trong lòng có cảm giác bất an.
“Vì cậu, nên tôi mới chuyển đến ký túc xá này.”
Tôi lại kẹp chặt mông hơn nữa.
“Gần thi cấp 4 rồi, gần đây trạng thái của cậu không được tốt lắm, ở cùng một phòng sẽ tiện cho việc giám sát cậu.”
“Giám sát tôi làm gì?”
“Cậu đã từng nói muốn tôi kèm cậu, tan học cậu chạy nhanh như thế làm gì.”
“Tôi chạy như thế là vì sợ…”
Sợ cậu lại cầu hôn đấy chứ?
Vừa cầu hôn lại vừa đòi có con, ai mà chịu nổi?
Ở trong lớp cậu ấy quả thật vẫn luôn giám sát tôi.
Mỗi khi chuông vào học vang lên, cậu ấy lại dùng bút chọc vào cánh tay tôi, cho đến khi chọc tôi tỉnh khỏi cơn ngủ gật trên bàn.
“Sợ gì?”
Giang Trì ngừng lại hai giây, ngập ngừng nói:
“Cậu giận tôi à?”
Dĩ nhiên rồi.
Một người cùng giới với mình vừa gặp đã đòi kết hôn sinh con, ai mà không giận?
Tôi dịch tầm mắt đang chăm chú nhìn sàn nhà lên, thấy cảnh tượng trước mắt, chân mày dần giãn ra.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ nét của Giang Trì, môi cậu ấy hơi mím, sống mũi cao, màu mắt nhạt đi một chút vì ánh mặt trời, hàng mi dài khẽ rung.
Đột nhiên tôi lại hiểu được Trụ Vương rồi.
Có gì mà phải giận cơ chứ?
Bị người có vẻ ngoài như thế này nói những lời đó, tôi còn nên lén lút vui mừng mới phải.
“Không có, tôi giận gì chứ?”
Vừa nhấc chân định đi, vạt áo bị người ta túm lại.
Giang Trì tựa vào ghế gỗ, đôi mắt màu nhạt ngẩng lên nhìn tôi, dùng một giọng nói không thể từ chối mà nói với tôi:
“Tối nay tôi kèm cậu làm bài, một kèm một.”
Cậu ấy có lỗi gì đâu?
Là tôi quá nhỏ nhen thôi.