Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh (Dịch)

Chương 1: Chương 1

Từ trước đến giờ, đối với mấy thành phố lớn như Nam Thành thì cảm giác mùa hè đến rất chậm. Đại học Nam Thành là đại học tốt nhất thành phố, việc xanh hóa môi trường được làm rất tốt, từ trung tâm trường học đến cổng cây xanh trải rộng, hoa nở rực rỡ kiều diễm. Có không ít hồ nước rải rác khắp trường học, nước hồ trong xanh thấy đáy, lá sen xanh mơn mởn lơ lửng trên mặt nước. Trên đường sinh viên đi theo từng nhóm trò chuyện vui đùa. Không quan tâm đến chuyện qua môn và tốt nghiệp đại học. Lầu 1, ký túc xá nữ. An Như Cố lấy mấy quyển cổ tịch trên bàn cất gọn vào vali màu trắng, cất rất cẩn thận, nâng niu như nâng bảo vật vậy, cô cẩn thận vuốt thẳng những nếp uốn của cổ tịch. Dương Dương - bạn cùng phòng ký túc xá của cô thấy cô thu dọn hành lý sớm như vậy thì khó hiểu hỏi: “An Như Cố, cậu phải về sớm à, sao không ở lại chơi với chúng tớ mấy hôm.” Trường học thông báo sinh viên đã tốt nghiệp phải trả phòng ký túc xá trước ngày 20, nộp thẻ sinh viên, sau đó có thể rời khỏi trường. Bọn họ đã thuận lợi thông qua kỳ bảo vệ luận văn tốt nghiệp, cũng chụp ảnh tốt nghiệp xong, đồng thời đã nhận bằng tốt nghiệp, có thể rời khỏi trường bất cứ lúc nào. Nhưng từ giờ đến ngày 20 còn khoảng 5-6 ngày nữa, thường thường nhóm sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại chơi với bạn bè thêm vài ngày nữa mới về nhà. An Như Cố lắc đầu, tóc dài đen mượt như thác nước xõa trên vai, giọng nói trong trẻo như suối chảy róc rách: “Nhà tớ có việc, mấy cậu ở lại chơi đi.” Dương Dương nghe thấy An Như Cố nói vậy thì quay sang nhìn hai bạn cùng phòng khác, bọn họ không đồng ý, dù cho có việc gì gấp cũng đâu bằng những khoảnh khắc cuối cùng sau khi tốt nghiệp. Nếu người khác không muốn tham gia hoạt động này thì mấy cô ấy chắc chắn sẽ lôi kéo, quấn chặt không buông, khiến cho bọn họ phải đi. Nhưng mà An Như Cố lại khác, khí chất của cô lạnh lùng, bọn họ vừa ngại vừa sợ nên không dám thân mật. Dù sao thì An Như Cố cũng là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng của khóa này. Bọn họ lơ đãng nhìn An Như Cố, mũi cao, lông mi dài và dày, thứ đẹp nhất chính là đôi mắt, mắt to tròn long lanh, cho dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy mắt rất có hồn, có đôi khi chẳng cần cô lên tiếng thì ánh mắt của cô đã nói thay rồi. Có một khuôn mặt như vậy, có thể đi đánh bại cả trường nói không ngoa đâu, An Như Cố đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người, tuy nhiên sự lạnh lùng có giảm đi đôi chút khi nói chuyện với bạn cùng phòng là bọn họ. Những người theo đuổi An Như Cố không được thì bắt đầu đi đường vòng, bắt đầu đánh chủ ý lên mấy cô ấy. Trong 4 năm đại học, mấy cô ấy cũng nhận socola, hoa này kia, được vô số người nhờ vả để hẹn An Như Cố ra ngoài. Nhưng mà mấy cô ấy không hề bị mấy thứ này đả động, quan trọng hơn là… Mấy cô ấy không muốn nhận mấy thứ này, sợ sau khi nhận sẽ bị An Như Cố ghét, vì vậy sau này từ chối hết thảy. Những người theo đuổi kia thấy làm cách gì cũng vô dụng, chỉ đành bỏ cuộc, kết quả là biệt danh “Mỹ nhân băng giá” tuy nghe hơi quê mùa nhưng cứ thế lưu truyền trong trường học. Dương Dương lặng lẽ nhìn An Như Cố, tuy cô ấy nhìn An Như Cố nhưng trong lòng chẳng hề yên tĩnh như vậy, rất nhiều sự băn khoăn. Nếu tiên nữ thật sự tồn tại thì tiên nữ này chắc chắn là An Như Cố. Rốt cuộc kiếp trước cô ấy đã tích đức thế nào vậy, mới có thể làm bạn cùng phòng với đại mỹ nhân này, mỗi ngày nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lòng cô ấy cũng thoải mái hơn, cảm giác bản thân có thể sống lâu hơn. Mặc dù làm bạn cùng phòng suốt 4 năm, nhưng không thân thiết lắm, nhưng Dương Dương không muốn An Như Cố cứ đi về như thế, im lặng hồi lâu cô ấy lấy hết dũng khí muốn phá tan sự xa lạ giữa mình và An Như Cố, chủ động bắt chuyện: “Nhà cậu có chuyện gì thế?” An Như Cố không dừng tay lại, từ từ sắp xếp hành lý của mình, sau đó mới nói với Dương Dương: “Sư phụ tớ mất rồi, tớ phải về xử lý tang sự cho ông ấy.” “Sư phụ?” “Hả?” “Sư phụ gì chứ?” Sau khi nghe cô nói vậy mấy bạn cùng phòng khác cũng quay đầu lại nhìn, hiếu kỳ đồng thanh hỏi. Hai chữ sư phụ này mấy cô ấy cũng hiểu, cũng biết đọc và viết, đây là từ rất đơn giản. Nhưng mà từ này là từ ngữ cổ, bây giờ rất ít người dùng, nên khiến mọi người cảm thấy xa lạ. Dương Dương thầm nghĩ, người sư phụ này là thầy của An Như Cố à? Vì quan hệ giữa bọn họ rất tốt nên mới gọi là sư phụ mà không gọi là thầy hoặc giáo viên hướng dẫn? An Như Cố nghĩ đến sư phụ của mình, giọng nói mang theo sự hoài niệm: “Nếu mấy cậu từng đến Xuất Vân Quán thắp hương có lẽ đã gặp ông ấy, ông ấy là quán chủ.” Xuất Vân Quán? Sư phụ của An Như Cố là một đạo sĩ? *Quán là tên gọi của đền thuộc Đạo giáo (Lão giáo).

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất