Tôi Và Học Thần Lạnh Lùng Là Oan Gia Đối Đầu

Chương 1

Chương 1
Vừa bước chân vào cổng trường, đã nghe tin đồn: Tối qua, học thần số một khối – Chu Gia Dạng – bị thầy giáo bắt gặp đang ở trong rừng cây nhỏ cùng một cô gái.
“Nghe nói học thần rất bảo vệ cô gái đó nhé, còn chủ động để thầy bắt được mình để cô ấy chạy thoát nữa!”
“Chắc là Lâm Mịch Tuyết rồi, nghe bảo cô ấy đang theo đuổi Chu Gia Dạng mà. Không ngờ học thần thật sự thích cô ta, ngay cả trong giai đoạn nước rút ôn thi đại học!”
Bạn cùng bàn lúc thì phấn khích, lúc thì tức tối.
Tôi lẳng lặng lắng nghe, nhếch môi cười:
“Lâm Mịch Tuyết vừa xinh đẹp vừa trong sáng, lại là học sinh khoa nghệ thuật, thích cô ấy chẳng phải là chuyện dễ hiểu à?”
“Nhưng mà trước giờ tớ vẫn tưởng học thần thích…”
Câu nói còn chưa dứt, bạn tôi đã cứng họng, vì cánh cửa lớp có người bước vào.
Tôi ngẩng đầu.
Ánh mắt vừa chạm phải đôi con ngươi mang theo ý cười chế giễu kia.
Rõ ràng là vừa từ văn phòng kỷ luật đi ra, thế mà vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.
Giỏi thật, đúng là biết diễn.
Tôi thầm khinh bỉ, cúi đầu mở tập bài tập toán.
Bỗng có một bàn tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng đặt lên quyển vở của tôi.
“Không có gì muốn nói với tôi sao?”
Khoảng cách quá gần, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi chanh thoang thoảng từ người cậu ta.
Tôi ngẩng lên:
“Chúc mừng cậu… yêu sớm?”
Cậu ta bật cười khẽ, ánh mắt sâu xa khó hiểu.
Đột nhiên, cậu ta ném một mảnh giấy trước mặt tôi:
“Của cậu đúng không?”
Tôi liếc qua, tim thoáng loạn nhịp.
Trên đó chỉ có tám chữ: "Tan học tối, gặp nhau ở rừng cây nhỏ."
Đúng là tôi viết.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình thản:
“Không phải.”
Cậu ta bỗng cúi sát xuống.
Tôi giật mình ngửa đầu né tránh theo phản xạ.
Khoé môi cậu ta cong lên như vừa đắc ý khi trêu được người.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Rất muốn mắng cho một trận, nhưng nghĩ đến hình tượng học sinh gương mẫu của mình, tôi đành nhịn xuống.
Mỉm cười:
“Cậu vào nhầm lớp rồi. Hạng nhất khối à.”
Bốn chữ cuối, tôi cố tình nhấn mạnh.
Kết hợp với câu "yêu sớm" phía trước, cực kỳ châm chọc.
Cậu ta nhướng mày.
Mấy bạn trong lớp đã bắt đầu liếc qua với ánh mắt hóng chuyện.
Cậu ta bỗng nở nụ cười:
“Thầy giáo lúc nãy hỏi tôi, cô gái đi cùng tôi tối qua là ai. Tôi nói… là cậu.”
“…?!”
Gì cơ?
Đầu tôi như ong ong cả lên.
Tôi không thể tin nổi nhìn cậu ta.
Dưới lớp tóc rũ xuống, đôi mắt đào hoa kia ánh lên vẻ ranh mãnh:
“Nên bây giờ, thầy bảo tôi tới gọi cậu.”
...
Khi tôi và Chu Gia Dạng cùng đứng trong văn phòng giáo vụ bị mắng, tôi như hóa đá.
Tôi không rõ cậu ta đơn giản chỉ muốn kéo tôi chết chung,
Hay thật sự đã biết mẩu giấy đó là tôi viết,
Thậm chí — biết luôn chuyện tôi sai Lâm Mịch Tuyết đi quyến rũ cậu ta, kéo cậu ta sa ngã.
Tôi vốn đã thấy không ưa gì Chu Gia Dạng từ lâu.
Hồi lớp 10, cậu ta lúc nào cũng đè đầu tôi mà đứng hạng nhất, còn tôi mãi là thứ hai.
Đến lớp 11 phân ban, rõ ràng thầy cô đều bảo cậu ta học khối Tự nhiên tốt hơn, khuyên cậu ta nên chọn Tự nhiên.
Vậy mà cậu ta không nghe, cố chấp chọn ban Xã hội.
Kết quả là tôi dù đổi ban rồi, vẫn bị cậu ta chèn ép, tiếp tục làm “Á quân vĩnh viễn”.
Trong thế giới này, ai lại nhớ đến người về nhì chứ?
Tất nhiên, tôi không ghét cậu ta chỉ vì điều đó.
Một tháng trước, áp lực ôn thi khiến tôi như phát điên.
Tôi theo chân vài người bạn ngoài trường ra ngoài "xả hơi".
Nhờ chứng minh thư đã đủ tuổi, tôi được tự do ra vào mấy chỗ đặc biệt.
Không ngờ, khi ánh đèn mờ ảo, tôi đang say sưa nhảy “Macca Pacca” giữa sàn nhảy...
Ngẩng lên lại thấy một người đang ngồi vắt chân ở quầy bar.
Dưới xương quai xanh là sợi dây chuyền bạc lấp lánh.
Chân dài duỗi thẳng, một bên đặt lên thanh ghế, vóc dáng cao ráo, nổi bật.
Không phải Chu Gia Dạng thì là ai?
Cậu ta đã sớm phát hiện ra tôi, nhưng ánh mắt lại không có chút kinh ngạc.
Tay cầm ly cocktail nhẹ nhàng lắc lắc, môi cười nhàn nhã — trông như đang có mưu đồ gì đó.
Tôi nghĩ bụng, chuyện này mà truyền ra thì chẳng ai đẹp mặt. Vậy nên cứ coi như không thấy nhau, lặng lẽ rút lui là xong.
Nhưng Chu Gia Dạng lại không cho tôi đi.
Cậu ta chặn đường:
“Lớp trưởng.”
Tôi cảnh giác nhìn cậu ta:
“Tôi với cậu… hình như khác lớp?”
Cậu ta bật cười, nghiêng đầu một cái:
“Tôi cứ tưởng cậu là kiểu tan học đi học piano cơ, không ngờ ha…”
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Còn có sở thích kiểu này nữa?”
Mặt tôi lập tức sa sầm, nhịn không nổi mà chửi thầm:
“Ít ra cũng còn hơn cậu, ăn mặc chẳng khác nào đào nam.”
“Ồ? Cậu từng gặp đào nam rồi à? Sao tả rõ thế?”
Tôi nghẹn họng.
Cậu ta bỗng nghiêng người lại gần, đè tôi lên bức tường tối om, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc:
“Nếu tôi là đào thật, cậu muốn ‘gọi’ tôi không?”
Gương mặt điển trai lạnh lùng áp sát, khoảng cách chỉ vài cm.
Tôi bị dọa cho nhảy dựng, lập tức đẩy mạnh cậu ta ra:
“Cậu là con ông chủ mỏ dầu à!”
Sau hôm đó, tôi ra sức tránh mặt Chu Gia Dạng trong trường và tiếp tục đóng vai học sinh giỏi gương mẫu trong mắt thầy cô, cha mẹ.
Nhưng mỗi lần lỡ chạm mặt cậu ta, ánh mắt cậu ta nhìn tôi — tôi luôn cảm thấy như đang cười nhạo.
Giống như đang nói:
“Ha, ở trường thì giả vờ đạo mạo, đúng là giỏi diễn đấy.”
Tôi từ nhỏ đã là kiểu học sinh ngoan trong mắt mọi người.
Cái mặt nạ đó, tôi đã đeo suốt mười tám năm.
Không ngờ, lại bị Chu Gia Dạng bóc trần chỉ trong một đêm.
Đầu óc tôi khi ấy như bị chập mạch, mới nghĩ ra kế hoạch ngốc nghếch kia.
Ai chẳng đồn cậu ta là “cao lãnh chi hoa”, là học thần lạnh lùng xa cách?
Vậy thì tôi sẽ khiến bông hoa cao quý đó vì yêu mà tự nguyện rớt đài.
Chỉ cần cậu ta yêu sớm, thành tích chắc chắn sẽ tụt.
Đến lúc đó, người đứng nhất khối — chắc chắn sẽ là tôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất