Tôi Và Học Thần Lạnh Lùng Là Oan Gia Đối Đầu

Chương 2

Chương 2
Tôi đã hết lời giải thích rằng người hẹn hò với Chu Gia Dạng không phải là tôi.
Thế nhưng thầy chủ nhiệm vẫn không tin.
"Bạn học Nguyễn An Nhiên à, đến nước này rồi thì đừng chối nữa. Người ta Chu Gia Dạng chẳng vô cớ mà lại chỉ đích danh em, đúng không?"
Tôi nghẹn họng không đáp nổi, thậm chí còn cảm thấy như đang tự bê đá đập chân mình.
Người bên cạnh thì cứ ung dung tự tại, như chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Cuối cùng tôi đành nghiến răng nhận tội:
"Thầy ơi, bọn em biết sai rồi. Sau này nhất định sẽ đặt việc học lên hàng đầu."
Chu Gia Dạng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Có lẽ vì thành tích của tôi và cậu ta đều khá tốt, ban giám hiệu cũng không trách phạt gì thêm.
Chiều hôm đó còn ra thông báo cấm học sinh bàn tán chuyện này.
Kết quả, chẳng ai biết rốt cuộc người “hẹn hò” với Chu Gia Dạng là ai.
Mọi người đều đoán là hoa khôi của trường – Lâm Mịch Tuyết.
Lúc tôi tìm đến Lâm Mịch Tuyết còn chưa kịp hỏi tội, cô ta đã mở miệng trách ngược:
"Cậu chỉ bảo tớ ra bãi cây nhỏ, có nói sẽ gọi giáo viên tới đâu! Cậu không có tình người gì cả!"
"Không phải tớ gọi thầy cô tới."
"Nhưng giáo viên bảo là do có người báo cáo. Không phải cậu thì còn ai vào đây nữa?"
"…Tớ mặc kệ, dù sao chuyện này cậu làm không xong, tiền thưởng tớ trừ một nửa."
Lâm Mịch Tuyết trừng mắt nhìn tôi:
"Nguyễn An Nhiên! Hôm qua tớ chạy đến đứt cả gót giày, cậu còn định trừ tiền à?! Cậu đúng là đồ tồi, còn tồi hơn cả Chu Gia Dạng! Hai người các cậu đúng là một cặp trời sinh!"
"Cậu còn dám nói? Ai bảo cậu chạy nhanh như vậy chứ?"
Tôi ngang ngược không lý lẽ, tận dụng hết bản lĩnh vô lại của mình.
Lâm Mịch Tuyết tức đến phồng cả má lên nhìn tôi chằm chằm.
Cuối cùng tôi vẫn chuyển toàn bộ số tiền cho cô ta.
Nhưng cũng đồng thời giao cho cô ấy một nhiệm vụ mới — Phá rối kỳ thi thử cuối cùng của Chu Gia Dạng.
Chu Gia Dạng dám khiến tôi lần đầu tiên trong đời phải viết bản kiểm điểm, chuyện đó sao có thể bỏ qua?
Tôi phải cho cậu ta nếm thử mùi vị bị chơi khăm là như thế nào!
Có kế hoạch trong tay, nên mấy ngày sau, khi gặp Chu Gia Dạng ở trường, tôi cũng thấy bình thản.
Mặc kệ ánh mắt hay lời nói có khiêu khích thế nào, tôi cũng không thèm để tâm.
Ngày thi thử đầu tiên, trước giờ vào phòng thi, Lâm Mịch Tuyết nói nhỏ với tôi rằng đã lén lấy mất cây bút của Chu Gia Dạng.
Tôi rất hài lòng.
Chu Gia Dạng mắc một loại ám ảnh cưỡng chế kỳ lạ — Cậu ta có một cây bút hình thỏ mà mỗi lần thi đều phải mang theo.
Từng có người hỏi tại sao cứ dùng mãi một cây đó.
Cậu ta đáp:
"Đây là bút may mắn của tôi. Không có nó, tôi sẽ thi không tốt."
Lúc đầu chẳng ai tin.
Mãi đến một lần thi vật lý cấp trường, cậu ta bị đối thủ cố ý lấy mất cây bút thỏ — và kết quả thi rớt thảm.
Đó là lần duy nhất cậu ta thất bại.
Lúc đó, ai cũng công nhận lời cậu ta nói là thật.
Thậm chí sau này, trong trường lan truyền một phong trào dùng bút thỏ để "xin vía học thần".
Tôi không thể chờ được đến lúc kết thúc bài thi, để được ngắm gương mặt thất vọng của Chu Gia Dạng.
Thế nhưng, khi tôi vừa ngồi vào bàn, chuẩn bị phát đề thi, Chu Gia Dạng bất ngờ bước vào phòng.
Ánh mắt cậu ta lướt qua mọi người rồi dừng lại ở tôi.
Tôi lập tức có linh cảm xấu.
Quả nhiên, trước bao ánh mắt tò mò, cậu ta đi thẳng đến chỗ tôi.
Cậu ta giật lấy hộp bút của tôi, kéo khóa ra — và lôi ra một cây bút.
"…Cậu làm gì vậy?" — Tôi ngơ ngác hỏi.
Cả giáo viên coi thi lẫn các bạn trong phòng đều tỏ vẻ khó hiểu.
Chu Gia Dạng mỉm cười nhìn tôi:
"Bút may mắn của tôi mất rồi. Cho tôi mượn chút."
Tôi suýt bật ra câu "Cậu bị thần kinh à?"
Nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười:
"Cậu mất bút thì sao không mượn bạn bên cạnh, hay bạn thân của cậu?"
"Bút của họ không có tác dụng."
"…Lấy của tôi thì có tác dụng chắc?"
"Ừ." — Cậu ta gật đầu thản nhiên.
Tôi cứng họng.
Tôi có quyền nghi ngờ rằng Chu Gia Dạng cố ý đến để làm tôi rối trí trước giờ thi.
Nhưng tôi là học sinh gương mẫu, đương nhiên không thể từ chối trước bao ánh mắt.
Chỉ còn cách nghiến răng nặn ra một nụ cười:
"Muốn lấy thì cứ lấy. Có ích cho cậu là được."
Không ngờ cậu ta không chỉ lấy cây bút, mà còn tiện tay lấy luôn chiếc vòng tay hạt châu trong hộp bút!
Đó là chiếc vòng tôi với cậu bạn thanh mai trúc mã cùng nhau xin ở chùa.
Là đồ đôi duy nhất giữa tôi với cậu ấy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất