Chương 6: [HẾT]
Cuối cùng, Diêu Vi lặng lẽ cúi đầu bỏ đi.
Chu Gia Dạng nhìn tôi, nhướng mày:
“Quả nhiên là cậu, mồm độc thật đấy.”
“Tôi sao sánh được với cậu.”
Tôi mỉa mai liếc cậu một cái, vừa quay người định rời đi, thì cậu lại lẽo đẽo đi theo sau:
“Tại cậu cứ không chịu đi chung với tôi nên người khác mới hiểu lầm tôi với người khác.”
Nhắc đến chuyện này là tôi bực:
“Thế sao người ta không hiểu lầm tôi, mà cứ phải hiểu lầm cậu? Rõ ràng là cậu chẳng biết giữ khoảng cách, thích đong đưa, đúng kiểu điều hòa trung tâm...”
“Cậu đang ghen à?”
“…Không có.”
Cậu bỗng cười cong môi:
“Vừa rồi cậu không phủ nhận quan hệ của chúng ta. Thế tức là giờ chúng ta là người yêu rồi.”
Còn có thể chơi trò ép buộc thế này sao?
“Bạn học à, ép mua ép bán là không được đâu nha.”
Phó Thiện Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong căng tin, bước tới trước mặt chúng tôi.
Anh kéo tôi đứng ra sau lưng, nhìn Chu Gia Dạng đầy thù địch:
“An Nhiên vừa vào đại học đã phải chịu bao oan ức vì cậu, cậu không thấy mình nên xin lỗi sao?”
“Anh là gì của cô ấy?”
Chu Gia Dạng hỏi Phó Thiện Ngôn, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi.
Tôi sợ Phó Thiện Ngôn nói linh tinh, vội vàng chen vào:
“Là con trai bạn của mẹ tôi, hàng xóm của tôi.”
Sắc mặt Phó Thiện Ngôn hơi sượng, nhìn tôi một lúc.
Tôi chột dạ, không dám đối mặt với anh.
Chu Gia Dạng thì cười toe toét như được mùa:
“An Nhiên, không định giới thiệu tôi với hàng xóm của cậu à?”
“Anh Thiện Ngôn, đây là bạn học cấp ba của em.”
Sắc mặt Chu Gia Dạng lập tức đen sì, nhìn tôi đầy oán trách.
Ngược lại, Phó Thiện Ngôn có vẻ vui hơn:
“Nếu là bạn học của em, thì là anh trai của em, anh nhất định phải mời cậu ấy một bữa. Vừa hay bạn cùng phòng em cũng có mặt, cùng đi ăn luôn đi.”
Nghe vậy, cô bạn cùng phòng nãy giờ đứng xem liền rụt rè bước lại gần.
Cô ấy lén nhìn Phó Thiện Ngôn một cái, rồi vội cúi gằm đầu:
“Em không có vấn đề gì đâu.”
Thế là, bốn chúng tôi cùng ăn một bữa trưa... kỳ lạ vô cùng.
Lúc đầu tôi còn hơi áy náy, định bụng lát sẽ tìm Phó Thiện Ngôn giải thích.
Ai ngờ tối hôm đó, anh lại chủ động tìm tôi.
Vừa gặp đã thẳng thắn tỏ tình, làm tôi choáng váng.
Thấy tôi không đáp lại, anh cười khổ:
“Có lẽ trước kia anh quá tự tin, cứ nghĩ thi đại học xong là chúng ta sẽ bên nhau. Hồi em chọn thi vào trường anh, anh tưởng em cũng nghĩ như anh…”
Tôi cúi đầu, lặng im.
Thật ra hồi cấp 3, tôi đúng là từng nghĩ vậy.
Nhưng con người rất dễ thay đổi, đến lúc chọn vào B Đại... có lẽ, đã vì một lý do khác.
“Anh nhìn ra rồi, em thích Chu Gia Dạng.”
Anh đột nhiên nói, tôi sững người.
“Sao anh biết?”
“Bố mẹ em, hàng xóm, cả anh nữa, ai cũng nghĩ em là một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng, nghe lời. Nhưng hôm nay anh mới nhận ra, anh chẳng hiểu gì về em cả. Em ở trước mặt cậu ta — sống động hơn bao giờ hết.”
Lời của Phó Thiện Ngôn khiến tôi suy nghĩ rất lâu.
Đến mức tôi không nhận ra Chu Gia Dạng đã đến ngồi cạnh mình từ lúc nào.
Cậu ngồi cạnh tôi trên bậc thềm trước tòa nhà đa năng, cùng nhìn xuống nhóm sinh viên đang chơi trượt patin dưới sân.
"Cậu nhìn cái vòng tay này nãy giờ rồi, thích đến vậy sao?"
Tôi chợt hoàn hồn, quay đầu nhìn cậu chăm chú.
Bị tôi nhìn chằm chằm, ánh mắt cậu lần hiếm hoi trở nên lảng tránh.
"Nhìn tôi kiểu gì vậy?"
Chu Gia Dạng khẽ cười, làm bộ nhẹ nhàng:
"Anh ấy tỏ tình rồi à? Cậu định đá tôi luôn hả? Lạnh lùng thật đấy."
Tôi bình thản mở miệng:
"Chu Gia Dạng, cậu hôn tôi thêm lần nữa đi."
"…Hả?"
Khoảng cách rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt trên người cậu.
Tôi đứng dậy định bỏ đi.
Cậu liền kéo tay tôi lại, cũng đứng dậy theo:
"Bây giờ? Ở đây á?"
"Cậu ngại à?"
"Không."
Cậu nhướng mày:
"Tôi sợ cậu sẽ ngại."
…
Tối hôm đó, chiếc vòng tay trên cổ tay tôi bị kéo đứt, từng hạt cườm rơi lách tách xuống nền, vang lên tiếng lách cách thanh thanh, hòa lẫn với tiếng thở dồn dập, mãi chưa dừng lại.
Tôi gần như không đứng vững, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu lại nói tôi sẽ ngại...
Tên này, quá giỏi quyến rũ người khác.
Và tôi cũng xác định được rồi — tôi thật sự thích Chu Gia Dạng.
Vì khi Phó Thiện Ngôn tỏ tình, muốn tiến gần và hôn tôi, trong lòng tôi chỉ có chán ghét và kháng cự.
Nhưng đêm hôm thi đại học kết thúc ấy, khi Chu Gia Dạng hôn tôi, tôi không những không kháng cự, mà tim còn đập loạn lên.
"Hôn mà còn phân tâm được à?"
"Đang nghĩ gì đấy? Tiếc cái vòng tay à?"
"Xấu muốn chết, đừng nhặt nữa. Tôi tặng cậu cái mới đẹp hơn."
Giọng nói trầm thấp, khàn nhẹ vang bên tai.
Cổ tay tôi chợt lạnh đi.
Tôi cúi đầu nhìn — là một chiếc vòng tay mới, tinh xảo, trên từng hạt đều được khắc hình con thỏ nhỏ.
"Cậu thích thỏ lắm à?"
Chu Gia Dạng đưa tay vén tóc mai bên tai tôi, yết hầu khẽ lướt, ánh mắt dần trầm xuống:
"Không, tôi thích cậu."
Cậu chính là con thỏ mà tôi luôn muốn giữ bên mình.
[HẾT]