Chương 5
Tôi vốn nghĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ nụ hôn bất ngờ ấy lại bị một phóng viên học sinh trong trường chụp được, cảm thấy “khung hình đẹp” nên đăng thẳng lên cổng thông tin nội bộ của trường.
Mấy ngày liên tiếp, mỗi lần tôi đi học, đi ăn đều cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn mình rất kỳ quặc.
Có người còn chỉ trỏ sau lưng, nói tôi là “tiểu tam”.
Lúc đầu tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi đi ăn cùng bạn cùng phòng ở căn-tin trong trường.
Bàn bên cạnh có ba cô gái ngồi xuống.
Một người nhìn tôi, giọng điệu đầy mỉa mai:
“Không thể hiểu nổi, tiểu tam thời nay sao mà mặt dày thế, rõ ràng biết người ta có bạn gái rồi mà còn nhào vô hôn hít.”
Một người khác tiếp lời:
“Chỉ là trò hề của hề mà thôi, Chu Gia Dạng ngày nào cũng cùng Vi Vi nhà bọn mình đi học nhóm đấy!”
Vừa nghe đến tên Chu Gia Dạng, tôi liền biết các cô ta đang ám chỉ ai rồi.
Ngay lúc đó, một cô gái tên Diêu Vi lên tiếng, giọng nhẹ nhàng đáng yêu đúng kiểu "trà xanh":
“Thôi bỏ đi, ăn cơm đi. Mình tin là có cố gắng cách mấy cũng chỉ vô ích. Trời có mắt, chỉ cần lương tâm không cắn rứt là được rồi.”
Lẽ nào… cô ta chính là bạn gái của Chu Gia Dạng?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi liền lập tức phủ nhận.
Không thể nào. Hôm đó rõ ràng Chu Gia Dạng nói tôi mới là bạn gái cậu ta.
Dù tôi chẳng chấp nhận cái kiểu logic vặn vẹo đó của cậu ta.
Nhưng nếu cậu ta đã thừa nhận như vậy, thì đối tượng chắc chắn không thể là cô Diêu Vi này.
Tôi vốn không định đôi co với mấy người này, nhưng thấy tôi im lặng, họ lại tưởng tôi chột dạ.
Một người thậm chí còn đứng bật dậy, gọi to:
“Mọi người mau tới xem này! Đây chính là cái ‘tiểu tam’ đang bị nói trên mạng nội bộ đó! Coi cái mặt trơ trẽn chưa kìa, cướp bạn trai người khác mà vẫn bình tĩnh ngồi ăn như không!”
Con người vốn rất thích hóng chuyện, nghe thấy là đổ xô lại xem.
Tôi nhíu mày, nhìn người gây chuyện:
“Cô đang nói tôi?”
Cô ta thấy tôi cuối cùng cũng mở miệng, càng lấn tới:
“Ai phản ứng thì là người đó đấy!”
Tôi rút điện thoại, mở camera quay lại và giơ lên:
“Làm ơn lặp lại những gì cô vừa nói. Ai là tiểu tam? Ai cướp bạn trai người khác?”
“Quay cái gì mà quay! Bỏ cái điện thoại xuống! Cô lấy tư cách gì quay tôi?!”
Cô ta định vung tay đánh điện thoại tôi.
Bạn cùng phòng của tôi lập tức cũng giơ điện thoại quay lại:
“Đánh đi, tôi quay hết rồi. Hư là bắt đền đấy! Cô biết điện thoại của An Nhiên giá bao nhiêu không? Cô trả nổi không?”
Nghe vậy, cô ta liếc qua điện thoại của tôi, xấu hổ rút tay lại nhưng vẫn lầm bầm:
“Ai biết được cái điện thoại đó từ đâu ra, không chừng cũng là dụ dỗ ông nào đó mua cho…”
“Nghe có vẻ rành ghê. Cô từng làm vậy rồi à?”
Cô ta nghẹn họng, định phản bác thì tôi đã lạnh giọng ngắt lời:
“Xấu như cô, độc miệng như cô, nên đổi nghề thì hơn.”
Cô ta bị chọc tức đến phát điên:
“Cãi cho sướng miệng đi, nhưng tôi nói toàn sự thật! Cô là đồ trơ trẽn, đồ tiểu tam, cướp bạn trai của Vi Vi!”
“Tiểu Hòa, đừng nói nữa!”
Diêu Vi vội kéo cô ta lại, giả vờ tốt bụng:
“Chuyện này cứ cho qua đi. Mong mọi người đừng truyền ra ngoài. Dù sao với con gái, những chuyện thế này cũng chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ… cô ấy cũng không cố ý đâu.”
Lần đầu trong đời tôi được trực tiếp thấy trà xanh ngoài đời thực — thật là thú vị.
Tôi nhìn Diêu Vi từ đầu đến chân một lượt, rồi hỏi:
“Cô thật sự là bạn gái của Chu Gia Dạng?”
Cô ta mím môi không đáp, nhưng bộ dạng đầy tủi thân.
Bạn của cô ta lập tức nổi đóa:
“Cô ấy không phải thì là cô chắc? Vi Vi nhà chúng tôi gia thế tốt, học giỏi, lại xinh đẹp. Cô có điểm nào hơn? Sao mặt dày đi giật bạn trai người ta?!”
“Tôi từ lúc nào là bạn trai cô ta?”
Giọng Chu Gia Dạng vang lên từ đám đông.
Mọi người nghe thấy liền rộ lên, nhanh chóng nhường đường cho cậu ta.
Diêu Vi biến sắc, hơi hoảng loạn, muốn rời đi nhưng không thoát ra được giữa đám đông.
Chu Gia Dạng bước đến trước mặt tôi, nhìn bạn Diêu Vi bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Câu đầu cô nói đúng đấy, Nguyễn An Nhiên đúng là bạn gái của tôi.”
Lời vừa dứt, tất cả đều sững sờ.
“Gì vậy trời?! Không phải Chu Gia Dạng đang quen Diêu Vi sao? Sao lại học nhóm riêng trong phòng tự học?”
Chu Gia Dạng nghe xong vội giải thích:
“Cậu đừng hiểu lầm. Tôi và cô ấy là bạn cùng lớp, bị giáo viên phân vào cùng nhóm làm bài. Nhóm còn nhiều người khác, chỉ là học hành thôi.”
Tôi hừ khẽ:
“Cậu giải thích với tôi làm gì? Không dưng bị gán là tiểu tam, tôi còn thấy xui đây này.”
“Ai dám nói bạn gái tôi là tiểu tam?”
Hai người bạn của Diêu Vi á khẩu, nhìn tôi – nhìn Chu Gia Dạng – lại nhìn Diêu Vi.
Diêu Vi gượng cười:
“Có lẽ mọi người hiểu nhầm thôi, tôi chưa từng nói là tôi và Gia Dạng…”
Chu Gia Dạng lật mặt liền:
“Chưa nói? Bạn gái tôi đẹp gấp nghìn lần các cô. Cô ấy là thủ khoa văn tỉnh, các người còn dám khoe thành tích trước mặt cô ấy?”
“Thủ khoa văn?!”
Mọi người sững sờ:
“Hóa ra là cô ấy? Nghe nói thủ khoa cũng học trường mình, không ngờ là cô ấy…”
“Đúng là quá lố bịch! Diêu Vi thích bạn trai người ta, không tán được thì quay sang bịa đặt nói bạn gái người ta là tiểu tam? Vừa nãy ba người còn khí thế lắm mà!”
“Trời ơi, nhục thật đấy!”
Mặt Diêu Vi trắng bệch rồi đỏ bừng, thật sự bật khóc:
“Gia Dạng, tụi mình lớn lên cùng nhau, hồi cấp ba mỗi đứa một trường, cậu còn nói vào đại học sẽ đến với nhau. Giờ cậu có bạn gái mới rồi là quay lưng chối bỏ hả?!”
Lời vừa thốt ra, không khí lại xôn xao lần nữa:
“Ủa gì vậy? Chu Gia Dạng là tra nam thay lòng đổi dạ à?”
Chu Gia Dạng lạnh mặt:
“Diêu Vi, chúng ta chỉ học chung cấp hai thôi. Lớn lên cùng nhau cái gì?”
“Còn cái chuyện hứa hẹn gì đó, xin lỗi nhé, tôi chưa từng nói. Cùng lắm là cô bị ảo tưởng, hoặc nhận nhầm tôi với anh sinh đôi thất lạc của tôi ngoài đời. Nhưng tôi khá chắc ba mẹ tôi chỉ sinh mỗi mình tôi.”
Mặt Diêu Vi lại trắng bệch.
Cô ta quay sang tìm sự ủng hộ từ hai người bạn, nhưng họ đều im lặng.
Diêu Vi cắn môi, mắt ướt rưng rưng:
“Dù sao tôi cũng không có bằng chứng, giờ cậu yêu người khác, muốn nói sao mà chẳng được… Đúng là lỗi của tôi, do tôi đơn phương…”
Chu Gia Dạng chết lặng, rõ ràng không ngờ cô ta lại biết đường rút lui như vậy, chơi chiêu “lấy lùi làm tiến”.
Mọi người bàn tán rôm rả, không biết nên tin ai.
Tôi gọi giật Diêu Vi lại:
“Nghe nói nhà cô rất giàu?”
Cô ta nhíu mày, quay lại trừng tôi:
“Cô còn muốn gì nữa? Khoe khoang chiến thắng à? Vì một người đàn ông mà làm tới vậy? Cô nghĩ tôi thèm sao? Tầm với của cô không bao giờ với tới đẳng cấp của tôi!”
“Thật hả?”
Tôi bật cười, nhìn chiếc túi cô ta đang xách:
“Vậy gần đây nhà cô phá sản à? Sao lại xài túi fake?”
Câu nói ấy vừa thốt ra, cả đám người lập tức sững sờ, ánh mắt đổ dồn về chiếc túi của Diêu Vi.
“Hay là... tiểu thư nhà giàu mà chẳng phân biệt nổi túi thật túi giả, bị người ta lừa rồi?”
Diêu Vi tỏ vẻ oan ức, cúi đầu che giấu sự chột dạ:
“Bạn học, tôi biết cô không thích tôi, nhưng túi tôi là hàng thật, cô chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường.”
Tôi nhếch môi cười lạnh:
“Chiếc túi của cô không giống với mẫu trên trang web hãng nhé. Túi thật thì đường chỉ dưới đáy màu nâu, còn của cô là đỏ. Còn nữa, logo cũng bị bay màu, cô không thấy à?”
Mọi người nghe tôi nói rành rọt như thế thì không nhịn được mà lên mạng tra mẫu thật để đối chiếu — và phát hiện đúng là có sự khác biệt rõ rệt.
Ánh mắt mọi người nhìn Diêu Vi lập tức thay đổi.
Có người thì thầm:
“Không phải nói nhà cô ta giàu lắm sao? Sao lại dùng túi giả?”
“Chắc là giả vờ có tiền. Người kiểu đó, toàn mồm mép nói dối. Chắc hồi nãy bịa chuyện Chu Gia Dạng thay lòng cũng là xạo thôi.”
Sắc mặt Diêu Vi thay đổi liên tục, cố làm ra vẻ ngây thơ vô tội:
“Tôi thật sự không biết… chắc tôi bị lừa thôi.”
Tôi bất chợt quay sang hỏi hai cô bạn đứng cạnh Diêu Vi:
“Ê, hai người là tay sai trung thành của cô ta, chắc cô ta tốt với hai người lắm nhỉ?”
“Từng được mời ăn ở nhà hàng sang chảnh chưa? Có được tặng đồ hiệu, túi xách hay mỹ phẩm gì chưa?”
Hai người đó thoạt đầu còn hơi tức khi bị gọi là tay sai, nhưng nghe tới câu sau thì khựng lại.
Nghĩ kỹ lại, từ lúc nhập học đến giờ hơn một tháng, đúng là chưa từng được mời ăn gì, chỉ toàn hứa suông mà chẳng bao giờ thực hiện.
Sắc mặt cả hai lập tức đen sì.
Thấy thế, tôi hiểu ngay, cười hả hê:
“Chưa gặm được khúc xương nào mà đã tận tụy làm chó săn, đúng là rẻ mạt thật đấy.”