Chương 7
Trước ngày đi nghỉ, Giang Dự nhất định bắt tôi qua nhà anh ngủ.
“Mai đi cùng luôn.”
Nhưng tôi thì không muốn làm tâm điểm bàn tán.
Cùng Giang Dự xuất hiện, có khác gì tự nộp mình cho miệng đời xâu xé?
Tôi không ngờ ở chung xe với mọi người... lại thảm đến thế.
Tôi tận mắt thấy – người bước xuống từ xe của Giang Dự, là Lâm Ân.
Cô ta nở nụ cười e thẹn, tung tăng chạy về phía đám đông:
“Xin lỗi nha, em đến muộn.”
Ánh mắt tôi xuyên qua cô ta, dừng lại ở Giang Dự.
Anh mặc đồ thường nhạt màu, cả người toát lên vẻ dễ gần hiếm thấy.
Khi anh bước tới, mọi người đồng loạt vây lại trêu chọc:
“Giang tổng, hôm nay định công khai điều gì bí mật vậy?”
Giang Dự không phủ nhận, chỉ gật đầu nhàn nhạt:
“Mọi người chơi vui là được.”
Tôi không nhìn anh, chỉ nghiến răng cười theo đám đông.
Xem ra... đường lui của Giang Dự cũng sắp dọn xong rồi.
Đến lúc chia phòng, tôi lại vô tình bị sắp xếp ở chung với Lâm Ân.
Cô ta cười dịu dàng, có phần ngại ngùng:
“Xin lỗi chị Miễu Miễu... em chắc phải ở một mình, kẻo bất tiện.”
“Em tự mở phòng khác là được.”
Tôi mặt không cảm xúc nhận lấy thẻ phòng cô ta đưa, kéo tay anh Hòa:
“Vừa hay, tôi cũng thấy ở một mình sẽ tiện hơn.”
Lúc quay đi, vừa khéo chạm mặt Giang Dự, tôi mỉm cười chào xã giao:
“Chào Giang tổng.”
-
Nơi nghỉ dưỡng lần này là một khu suối nước nóng kiểu “sang xịn giả vờ”.
Dù trong bụng chất đầy bực bội, nhưng việc đầu tiên tôi làm khi về phòng là thay đồ bơi để đi ngâm suối.
Nghỉ dưỡng miễn phí – tội gì làm khổ bản thân?
Vừa mặc đồ xong, chưa kịp bước ra khỏi cửa thì có tiếng gõ rầm rầm vang lên.
Tôi định nhìn qua mắt mèo thì... một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa:
“Huỳnh Miễu Miễu! Mở cửa!”
Là Giang Dự.
Sợ bị ai đó thấy, tôi vội vã mở cửa.
Giang Dự như con sư tử phát điên xông thẳng vào phòng.
Nhìn anh lúc đó chẳng khác gì bắt gian tại trận.
Tôi dù chẳng hiểu gì, vẫn đóng cửa lại, lẽo đẽo theo anh vào trong:
“Anh tìm gì thế?”
Giang Dự đảo mắt nhìn quanh – thấy phòng tôi không có ai khác, lông mày mới giãn ra đôi chút.
“Lâm Ân bên phòng em nói cô ta không có phòng.”
“Nói em muốn ở một mình cho tiện, nên em đá cô ta ra.”
…
Cái chiêu đẩy nồi này đúng là cao tay thật sự.
Tôi ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh:
“Anh quen cô ta à?”
Giang Dự nhíu mày khó hiểu:
“Cô ấy không phải nhân viên mới bên em sao?”
Tôi kéo dài giọng, đầy hàm ý:
“Vậy sao hôm nay hai người lại đến cùng?”
Giang Dự cau mày chặt hơn:
“Anh nhặt được cô ta bên vệ đường. Bảo là không kịp lên xe công ty, còn bị tài xế gọi xe chặt giá, thương lượng không xong thì bị bỏ giữa đường.”
“Anh tiện đường nên mới cho đi nhờ.”
Vừa nói, anh vừa như sực nhớ ra điều gì, giơ tay thề thốt:
“Anh với cô ta thật sự không có gì cả!”
“Cô ta ngồi vệ đường khóc, làm người ta bu lại đông quá, nên anh mới tiện miệng nói chở một đoạn.”
Tôi kéo khăn choàng trên vai:
“Không có gì thì không có gì. Em đi ngâm suối đây.”
Lúc nói, ánh mắt anh rơi xuống bộ đồ bơi trên người tôi.
“Em định mặc cái này ra ngoài à?”
Tôi xoay một vòng trước mặt anh, cười khiêu khích:
“Giang tổng, này đồ tiêu chuẩn của suối nước nóng đó nha.”
Anh không nói không rằng, ôm chặt lấy tôi:
“Không được.”
Tôi phì cười:
“Anh định làm gì? Muốn em mặc đồ thể thao đi ngâm à?”
Thế thì ngày mai lên hot search luôn nhé!
Không nói không rằng, Giang Dự bế thốc tôi lên rồi… ném xuống giường:
“Em đoán xem?”