Chương 6
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Dự... rất vi diệu.
Tôi rất thích cảm giác yêu đương với anh ấy.
Nhưng mỗi khi cảm xúc trở nên sâu đậm hơn, tôi lại không thể không nghĩ:
Liệu Giang Dự sẽ chọn rút lui vào lúc nào?
Rồi... chia tay tôi?
Càng yêu càng sâu, tôi sợ càng tổn thương nhiều.
Tôi không phải kiểu con gái khóc lóc níu kéo, làm loạn sau chia tay.
Những gì tôi nhận được đã đủ nhiều, đáng lẽ tôi nên biết đủ.
Nhưng tôi cần chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ chuyện sống, đến chuyện làm.
Một khi Giang Dự thật sự nói chia tay, tôi sẽ nghỉ việc ngay.
Tôi tin mình có thể tìm được công việc tốt hơn.
Trong danh bạ tôi vẫn còn vài công ty săn đầu người từng liên hệ.
Tôi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, vậy mà trong lòng vẫn có một suy nghĩ:
“Hy vọng là... sẽ không đến mức đó.”
Con người có thể kiểm soát hành vi, nhưng cảm xúc thì không.
Tôi nghĩ... tôi đã yêu anh ấy rồi.
Còn anh ấy – tôi tin, hiện tại chắc chắn cũng có tình cảm với tôi.
Dù gì, anh ấy từng thức trắng bên tôi suốt mấy đêm khi tôi nhập viện.
Không có tình cảm à?
Trừ khi anh có bệnh.
Anh từng hỏi tôi, bao giờ thì công khai.
Tôi đã có phần ích kỷ mà nghĩ...
Đợi đến khi tôi chắc chắn rằng anh ấy yêu tôi hơn một chút nữa.
Hy vọng tôi còn kịp chờ đến lúc đó.
Cuối tuần công ty thông báo tổ chức team-building.
Vừa nghe xong, cả phòng ai nấy mặt mày đều đầy oán khí.
Nói trắng ra là: ép làm thêm vào cuối tuần chứ gì!
Tôi cầm điện thoại nhắn cho Giang Dự:
“Giang tổng ơi... Cuối tuần là ngày gì tốt mà lại tổ chức team-building vậy ạ?”
Một lát sau anh trả lời:
“?”
“Tại sao lại tổ chức vào cuối tuần chứ?”
“Cuối tuần em bận à?”
Tôi cắn môi, cuối cùng vẫn nén lại, không nói ra:
“Không ạ.”
Thật ra... cuối tuần là sinh nhật tôi.
Không biết anh quên, hay chưa từng nhớ…
Cả phòng vẫn đang than phiền, chỉ có Lâm Ân là nhẹ nhàng nói:
“Thật ra cuối tuần ở nhà cũng chẳng làm gì, tổ chức thế này không phải rất tốt sao?”
Lời vừa dứt, vì mối quan hệ mờ ám giữa cô ta và Giang Dự, cả phòng lập tức im bặt.
Cô ta vẫn cười ngọt như đường:
“Nếu mọi người không thích... hay là để em...”
Một câu nửa chừng, đầy tính “mồi câu”, khiến ai nấy càng thêm nghi ngờ mối quan hệ giữa cô ta và Giang tổng.
Mọi người lập tức lật mặt:
“Không không... tụi mình đang tính không biết đi đâu chơi cuối tuần mà!”
Lâm Ân mỉm cười hài lòng, rồi cúi đầu chơi điện thoại.
Năm phút sau, trong group công ty liền có thông báo mới.
Lịch team-building được đổi sang thứ Năm và thứ Sáu – tức là được nghỉ luôn bốn ngày liền.
Ngay lập tức, chỗ cô ta đông nghịt người, nào là tặng cà phê, nào là nịnh nọt – náo nhiệt không khác gì ngày hội.
Chỉ có tôi là lặng lẽ nhìn điện thoại, lòng đầy hoài nghi.
Lâm Ân từ khi vào công ty tới giờ, chỉ với vài câu úp mở đã khiến ai cũng mềm lòng.
Ngày nào cũng chơi điện thoại, nhiệm vụ giao chẳng bao giờ làm tử tế.
Vậy mà sống vẫn tốt, chẳng ai đụng đến.
Tôi tuy khó chịu, nhưng công sở là vậy – nước sông không phạm nước giếng thì thôi.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì anh Hòa tì sát lại, chọt nhẹ vào tay tôi.
Tôi quay sang thì thấy anh bĩu môi ra mặt:
“Hừ! Thì ra Giang Dự cũng thích loại hồ ly tinh kiểu đó…”
Tôi không biết nói gì, đành vỗ vỗ lưng an ủi.
“Tưởng đâu anh ấy là tổng tài lạnh lùng chính trực, hóa ra cũng là kiểu mở cửa sau cho đứa ngốc.”
“Lâm Ân làm bao lâu, hôm qua mới lần đầu được giao chút việc – mà làm như bị tụt IQ vậy đó, toàn lỗi ngớ ngẩn, cuối cùng lại là tôi dọn giùm.”
“Kết quả cô ta còn đổ hết lên đầu tôi, sếp Linh mắng tôi một trận tơi tả.”
Nghe đến đây, tôi thật sự không vui.
Anh Hòa là người đã giúp tôi rất nhiều – tụi tôi mới thân như bây giờ.
Ai đụng tới anh ấy... cũng chẳng khác nào đụng đến tôi.