Chương 12: Đến ở cùng tôi
“Hạ Hạ, anh biết em trách anh trước kia không đủ một lòng với em, về sau anh sẽ sửa, anh chỉ yêu một mình em, chúng ta lại giống như trước đây, có được không?” Tiêu Cẩn nắm chặt cánh tay của Diệp Thiên Hạ, không muốn buông tay.
Anh ta thừa nhận, anh ta có phụ nữ ở bên ngoài, nhưng xét đến cùng còn không phải là do cô không chịu sao?
Bằng không, anh ta cũng sẽ không đi tìm những người phụ nữ đó để thỏa mãn nhu cầu của đàn ông.
Người anh ta yêu chỉ có một mình cô mà thôi.
Diệp Thiên Hạ cụp mắt.
Có lẽ hiện tại Tiêu Cẩn yêu cô, nhưng tình cảm của cô đối với anh ta đã tiêu tan không còn một chút nào vào lúc cô biết được chân tướng, vào lúc Diệp Vân Lộ đẩy cô xuống biển rồi.
Cô quay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt thâm tình của Tiêu Cẩn.
“Trở về lại như trước sao?”
Ánh mắt Tiêu Cẩn sáng ngời, vừa định mở miệng thì lại nghe thấy Diệp Thiên Hạ hờ hững nói: “Trừ khi anh chết.”
Lời nói vừa dứt, không đợi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Cẩn, cô đã quay người kiên quyết rời đi.
-
Tầng cao nhất tập đoàn Đông Phương Đế.
Sau khi họp xong, Đông Phương Tước liền đi về văn phòng.
Mộ Triều Dương lập tức đuổi kịp, nhỏ giọng nói: “Anh, chả trách anh lại đầu tư nhiều tài chính vào tập đoàn Diệp thị như vậy, hóa ra là của nhà chị dâu.”
Đông Phương Tước nhướng mày, tuy rằng hai chữ chị dâu này khá lạ tai, nhưng mà cảm giác nghe vào cũng không tệ lắm.
Quay lại văn phòng, Đông Phương Tước đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Kha Nam, đi điều tra tư liệu của một người.”
“Mời tổng giám đốc dặn dò.”
“Cậu chủ Tiêu Cẩn của tập đoàn bất động sản Tiêu thị.”
Tuy rằng Kha Nam có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Đông Phương Tước đi đến trước cửa sổ sát đất, không khỏi nhớ tới đêm qua, sau khi mình trở lại biệt thự liền nhìn thấy cảnh Diệp Thiên Hạ vừa khóc vừa nháo.
Thật ra tửu lượng kém, rượu phẩm kém cũng không phải là vấn đề gì.
Vừa khóc vừa nháo cũng càng không phải vấn đề.
Điều quan trọng là người làm cô khóc nháo, phiền lòng lại không phải anh, mà là một người đàn ông khác, vậy thì thành vấn đề lớn rồi.
Càng nghĩ, trong lòng lại càng hụt hẫng, anh lôi điện thoại trong túi ra gọi một cuộc.
Tính cách người phụ nữ kia cũng rất trầm, anh đã nhắc chị Lưu như vậy mà cô không hề gọi cho anh một cuộc nào.
Diệp Thiên Hạ vất vả lắm mới lái được xe về nhà họ Diệp, vừa mới vào cửa điện thoại liền vang lên.
Móc điện thoại ra, nhìn cái tên trên màn hình thì kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Đông Phương Tước, lúc này gọi điện thoại tới làm cái gì?
“Alo.”
“Hôm nay thu dọn hành lý đi, đến ở cùng tôi.” Giọng nói đầy từ tính cùng hơi thở lạnh lẽo độc thuộc về người đàn ông truyền đến từ bên kia điện thoại tới.
Diệp Thiên Hạ có hơi ngây ra.
“Vì sao phải ở cùng anh…” Bọn họ là vợ chồng giả, không cần phải làm thật như vậy chứ?
“Em nói xem? Thiên Thiên.”
Diệp Thiên Hạ giật giật khóe miệng, cô thật sự rất khó tưởng tượng được cái xưng hô "Thiên Thiên" thân mật như vậy có thể thoát ra từ miệng của khối băng ngàn năm Đông Phương Tước kia.
“Cái đó, anh Đông Phương, tôi cảm thấy chúng ta không cần phải làm thật như vậy.”
“Tôi không thích cách xưng hô anh Đông Phương này.”
Diệp Thiên Hạ: “…”
“Năm giờ chiều tôi sẽ đến đón em.”
Tắt điện thoại, Diệp Thiên Hạ cực kỳ bất đắc dĩ.
Cô thà rằng ngây ngốc ở trong nhà đối mặt với mẹ con Dương Mạn Cầm, cũng không muốn dọn tới ở chung một chỗ với anh có được không!
Ở bên cạnh anh, cô cảm thấy áp lực rất lớn.
Hơn nữa, anh sẽ không để cô và anh cùng sống trong căn biệt thự mà cô vừa rời đi sáng nay đấy chứ? Tiêu Cẩn cũng ở đó, cô thật sự không muốn thường xuyên gặp được anh ta đâu, như vậy cô sẽ rất bực mình.
Buổi sáng vẫn là trời quang mây tạnh, buổi chiều mây đen đã giăng đầy trời.
Diệp Thiên Hạ dựa vào cửa sổ, tâm trạng cực kỳ buồn bực, cô vẫn luôn suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào với yêu cầu bắt cô dọn khỏi nhà của Đông Phương Tước, nhưng lại không nghĩ ra được cái gì.
Dù sao hiện tại cô và anh cũng là vợ chồng hợp pháp, ở chung một chỗ là chuyện đương nhiên.
“Hạ Hạ! Hạ Hạ!”
Đột nhiên, tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Diệp Thiên Hạ cúi đầu nhìn, liền thấy Tiêu Cẩn tay cầm hoa hồng đang đứng trước cửa biệt thự nhìn về phía cô.
Diệp Thiên Hạ không khỏi nhíu mày.
“Hạ Ha! Anh là thật sự yêu em, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện kia nữa, bắt đầu lại một lần nữa được không!”
C13 -