Chương 13: Tra nam xin quay lại
Nhìn Tiêu Cẩn si tình như thế, khóe môi Diệp Thiên Hạ không khỏi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
“Hạ Hạ! Em phải tin tưởng anh, anh là thật lòng yêu em! Trở lại bên cạnh anh được không!” Tiêu Cẩn tiếp tục biểu hiện chân tình của mình với Diệp Thiên Hạ đang ở bên cửa sổ của tầng hai.
Diệp Thiên Hạ lười để ý tới anh ta, xoạt một tiếng kéo rèm lên, nhắm mắt làm ngơ.
Tiêu Cẩn vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục đứng ở dưới tầng không ngừng rót mật, còn dám nhắc tới khoảng thời gian hai người ở chung khi còn nhỏ.
Đời trước Diệp Thiên Hạ bị Tiêu Cẩn dỗ như vậy nên mới trở về bên cạnh anh ta, nhưng đời này của cô sao có thể dẫm vào vết xe đổ chứ?
Còn nữa, cô cũng coi như là phụ nữ có chồng rồi.
Tuy rằng cô và Đông Phương Tước kết hôn theo thỏa thuận, nhưng người như Đông Phương Tước, tuyệt đối sẽ không cho phép người vợ hợp pháp của mình có liên quan đến một người đàn ông khác, điều thứ nhất của hợp đồng hình như chính là như vậy.
Cô thuận tay cầm tạp chí trang sức lên, đi đến sô pha bên cạnh lẳng lặng lật xem.
“Hạ Hạ, anh biết em đang nghe, nếu em không chịu, anh sẽ ở chỗ này mãi, chờ đến khi em đồng ý mới thôi!”
Diệp Thiên Hạ tiếp tục thờ ơ xem tạp chí, cứ như người đang hét lớn ở bên ngoài kia không có tí quan hệ gì với mình vậy.
Cô không vội nhưng có người lại nóng nảy.
“Diệp Thiên Hạ có cái gì tốt chứ! Lả lơi ong bướm! Vậy mà Tiêu Cẩn còn tìm tới cửa xin hòa hợp lại với cô ta!” Dương Mạn Cầm trừng mắt hừ lạnh.
Diệp Vân Lộ cụp mắt, trong lòng như sông cuộn biển gầm.
Từ nhỏ cô ta đã yêu thầm người đàn ông đang đứng trước cửa nhà cô ta thổ lộ xin hòa hợp với người phụ nữ mà cô ta hận nhất, loại cảm giác này, thật sự còn khó chịu hơn nhiều so với bị kim đâm.
“Lộ Lộ, con không thể cứ đợi như vậy được.” Dương Mạn Cầm khẩn trương nhìn chằm chằm Diệp Vân Lộ.
“Chỉ là Tiêu Cẩn anh ấy…”
“Lộ Lộ, vất vả lắm mới làm cho con nhóc chết tiệt Diệp Thiên Hạ kia hủy hôn với Tiêu Cẩn, lúc này tuyệt đối không thể để hai đứa nó quay lại được, nếu không, con sẽ không còn cơ hội nào nữa.” Dương Mạn Cầm có hơi kích động bắt lấy tay Diệp Vân Lộ.
Nhà họ Tiêu ở thành phố C cũng là một danh môn vọng tộc, nếu con gái bà ta gả cho đứa con trai độc nhất của nhà họ Tiêu, Tiêu Cẩn, thì về sau có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý rồi.
“Mẹ, mẹ nói rất đúng.” Diệp Vân Lộ híp mắt lại, cơ hội lần này, cô ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
“Bên ngoài trời sắp mưa rồi, con đi lấy ô che cho Tiêu Cẩn đi.”
Một lát sau, mưa to tầm tã đổ xuống.
Âm thanh của Tiêu Cẩn cũng bị từng trận sấm chớp át đi.
Diệp Thiên Hạ cho rằng lần này Tiêu Cẩn sẽ rời đi, cô đi tới gần bên cửa sổ nhìn, thế mà lại nhìn thấy Diệp Vân Lộ đứng ở bên cạnh Tiêu Cẩn, che ô cho anh ta, trong tay còn cầm một cái khăn, đang lau sạch nước mưa trên trán cho anh ta.
Cô cười khẩy một tiếng: “Đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra rồi.”
Vừa định quay người đi, điện thoại bỗng vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, lại là Đông Phương Tước.
“Alo.”
“Thu dọn đồ đạc xong chưa? Tôi ở trước cửa nhà em rồi.” Giọng nói vẫn đầy từ tính và lạnh lùng như cũ.
“Hả?” Cô ngạc nhiên, anh đã ở trước cửa nhà cô rồi?
“Tôi… còn chưa dọn.”
“Vậy không cần thu dọn, ở bên kia cái gì cũng có.”
“…”
Đối với sự bá đạo của Đông Phương Tước, Diệp Thiên Hạ thật sự không biết nói gì hơn.
“Được rồi, anh chờ tôi một chút.”
Cô mang theo hai thứ đồ bất ly thân, sau đó cầm ô đi xuống tầng.
Dương Mạn Cầm đang ghé vào cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, trong lòng lập tức khẩn trương.
“Diệp Thiên Hạ, Tiêu Cẩn đã được Lộ Lộ đưa đi rồi, bây giờ cô có đi ra ngoài cũng không làm được gì.”
Diệp Thiên Hạ liếc mắt nhìn gương mặt cực kỳ đắc ý của Dương Mạn Cầm thì cười mỉa mai: “Một tên tra nam như vậy, nếu cô ta thích thì cứ cầm lấy đi.”
“Mày! Hừ! Người giống như mày, nhà họ Tiêu cũng sẽ không muốn, bằng không cũng sẽ không hủy hôn với mày.”
“Phải không? Nhưng hình như Tiêu Cẩn vẫn còn yêu tôi đến chết đi sống lại đấy.”
Diệp Thiên Hạ cười rất tự tin.
Điều Dương Mạn Cầm sợ nhất lúc này chính là Diệp Thiên Hạ quay lại với Tiêu Cẩn, nếu thật như vậy, Diệp Vân Lộ sẽ không có cơ hội nào nữa.
C14 -