Chương 14: Ở chung
“Trái tim đàn ông lúc nào cũng sẽ thay đổi, hôm nay ở trên người của mày, nói không chừng ngày mai liền chạy tới trên người những kẻ khác.”
Diệp Thiên Hạ gật đầu: “Ừ, bà nói rất đúng, người đàn ông sớm ba chiều bốn như vậy, không cần cũng được.”
Vẻ mặt ghét bỏ kia làm Dương Mạn Cầm tức muốn hộc máu.
Diệp Thiên Hạ đi đến cửa bật ô ra, quay người lại nói: “Có điều khẩu vị của Diệp Vân Lộ đúng là nặng thật, toàn chọn người đàn ông sớm ba chiều bốn để cướp.”
Vừa nói dứt lời liền đi ra ngoài cửa, trong nháy mắt khi đóng cửa lại chợt nghe được trong phòng truyền đến tiếng đổ vỡ.
Cô nghĩ, Dương Mạn Cầm chắc chắn là tức muốn chết rồi.
Mưa ào ào rơi xuống, cho dù cầm ô thì quần áo cũng bị hắt ướt kha khá.
Một bó hoa hồng đỏ tươi nằm trơ trọi ở trước cửa biệt thự, cánh hoa đã bị nước mưa xối rụng ra, làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
Bước chân của Diệp Thiên Hạ hơi dừng lại, nhìn thoáng qua, sau đó mặt không gợn sóng đi ra ngoài.
Tình yêu đã từng khao khát nhất, về sau, cô sẽ không bao giờ chạm vào nữa.
Ra khỏi cửa biệt thự, một chiếc Rolls-Royce màu đen khiêm tốn lẳng lặng đỗ ở ven đường.
Nhìn thấy cô đi ra, cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp.
Tuy rằng Diệp Thiên Hạ có lực miễn dịch với những người đàn ông đẹp trai, nhưng mỗi khi cô nhìn thấy Đông Phương Tước thì đáy lòng vẫn không nhịn được mà hốt hoảng một phen.
Cửa xe mở ra, Diệp Thiên Hạ cụp ô lên xe.
Vừa mới ngồi ổn định thì một chiếc khăn tay màu ghi đã được đưa đến trước mặt.
Cô khựng lại một chút, rồi duỗi tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đông Phương Tước nhìn dáng vẻ khách khí đầy xa cách của Diệp Thiên Hạ, dưới đáy mắt xẹt qua một tia u ám.
“Vừa mới xem được trò hay ở trước cửa nhà em.”
Động tác lau trán của Diệp Thiên Hạ không khỏi ngừng lại.
"À, quả thật là trò hay.” Hồi lâu sao, cô mới nói được một câu như vậy.
“Em không có gì muốn giải thích sao?”
Hở?
Anh muốn giải thích cái gì?
“Anh đều đã thấy rồi, còn muốn tôi giải thích cái gì.”
“Hai người từng có hôn ước.” Giọng nói của Đông Phương Tước tuy hờ hững, nhưng nghe thế nào cũng đều ngửi được mùi dấm chua bên trong.
Diệp Thiên Hạ cảm thấy chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi, ra vẻ không có gì nói: “Đó đều là hôn ước thông gia từ bé, không tính là đính hôn.”
Sau khi Đông Phương Tước nghe xong, gương mặt lạnh như băng kia mới dịu đi một chút.
“Em muốn ở chỗ nào?”
Diệp Thiên Hạ sửng sốt một lúc, rồi mới hiểu được anh có ý gì.
Nghĩ, chắc khắp thành phố C anh đều có nhà, cho nên mới bảo cô chọn à?
Ngoại trừ nhà cũ, bằng không anh cũng sẽ không hỏi cô muốn ở đâu, ngôi biệt thự tư nhân hôm nay cũng không được, Tiêu Cẩn ở chỗ đó.
“Ừ, ngày mai tôi sẽ tới công ty đi làm, cách công ty gần chút là được.”
Sau khi Đông Phương Tước nghe xong liền nhướng nhướng mày, sau đó mới gật đầu với cô: “Được.”
Bốn mươi phút, xe đi vào một khu chung cư cao cấp.
Diệp Thiên Hạ ngó đầu ra nhìn, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, Lam Bảo Loan này khá gần với Diệp thị, đi bộ nhiều lắm chỉ mất mười phút là đến.
“Tuy rằng chỗ này có hơi bé, nhưng là nơi gần công ty của cha em nhất.” Đông Phương Tước vừa nhập mật khẩu nhà, vừa nói với Diệp Thiên Hạ.
Diệp Thiên Hạ cười gượng: “Không sao cả, chỉ cần có thể ở là được.”
Sau khi đi vào nhà, Diệp Thiên Hạ cảm thấy cạn lời.
Căn chung cư này ước chừng hơn hai trăm mét vuông, phong cách Châu Âu, khắp nơi đều lộ ra sự xa hoa trang nhã.
Lớn như vậy mà anh còn nói nhỏ sao?
Có điều cũng đúng, ngôi nhà cũ kia của anh ước chừng phải một nghìn mét vuông, ở trong mắt anh, nơi này chắc được tính là bé.
“Nơi này, chỉ... chỉ có hai người chúng ta thôi sao?” Cô đứng ở phòng cách ngước đầu nhìn bốn phía.
Đông Phương Tước ưu nhã cởi áo khoác, nhướng mày hỏi lại: “Không thì sao?"
C15 -