Chương 25: Tôi, Diệp Thiên Hạ không yêu anh
Diệp Thiên Hạ ở công ty nhàn nhã cả ngày, theo lời của Diệp Vân Lộ mà nói thì là vừa mới tốt nghiệp cái gì cũng không hiểu, kiến thức học ở trường học cũng không giống như khi làm việc, tuy rằng chức vụ của cô là nhà thiết kế, nhưng vẫn phải học từ đầu, miễn cho cô phá mất cái tên bộ phận thiết kế.
“Hạ Ha, buổi tối cùng về nhà với cha đi.” Cha Diệp gọi điện thoại tới.
Diệp Thiên Hạ liền cảm thấy rối rắm, cô thật sự không muốn nói dối cha Diệp, có điều cô cảm thấy không cần thiết phải nói cho ông ấy về chuyện kết hôn theo thỏa thuận với Đông Phương Tước.
“Cha, hai ngày này con rảnh rỗi nên đã tìm một căn hộ ở gần công ty rồi, con nghĩ lúc đi làm sẽ ở chỗ đó, chờ cuối tuần lại trở về.”
“Như vậy sao được? Một đứa con gái như con ở bên ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm!”
“Không sao cả, ở Lam Bảo Loan cách công ty không xa, trị an ở đó khá tốt, cha cứ yên tâm đi.”
Cha Diệp trầm mặc trong chốc lát, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc: “Hạ Hạ, con thành thật nói cho cha biết, có phải con và người đàn ông kia ở bên nhau không?”
Diệp Thiên Hạ suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt ông bố nhà mình, tuy rằng ông đoán không đúng hoàn toàn, nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Không có! Cha sao có thể luôn nghĩ đến mấy chuyện nhố nhăng đó chứ.” Cô cực kỳ ai oán nói.
Cha Diệp có chút xấu hổ: “Cha lo lắng cho con thôi.”
“Cha, con chỉ không muốn trở về tranh chấp với bọn họ, cha yên tâm đi, con thật sự không có việc gì.”
Nói đến đây, cha Diệp lại im lặng một lần nữa, ông biết Diệp Thiên Hạ và mẹ con Dương Mạn Cầm không hòa hợp, với cả, chuyện này cũng là do ông có lỗi với mẹ con bé.
“Vậy được rồi, mình con ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Có cơ hội thì nhớ mang theo bạn trai hiện tại của con về nhà cho cha gặp.”
“…” Diệp Thiên Hạ không còn gì để nói, cha cô sao vẫn luôn nhận định là người ngày đó ở bên cô chính là bạn trai cô chứ?
Cô căn bản còn không biết người đàn ông kia là ai?
Cô tìm ai để mang về cho ông xem đây?
“Có nghe không hả?” Cha Diệp không vui nói.
“Vâng, được rồi cha, chờ thời cơ chín muồi, quan hệ ổn định con sẽ đưa về cho cha xem.”
Nghe thế, cha Diệp lúc này mới cúp máy.
Diệp Thiên Hạ tắt điện thoại, quả thật là khóc không ra nước mắt, cô đã tạo nghiệp gì đây!
Vừa đến bãi đỗ xe, vừa ngẩng đầu lên lại thấy được người làm cô phiền chán nhất.
Cô cúi đầu tìm chìa khóa xe trong túi xách, coi như chưa nhìn thấy cái gì.
“Hạ Hạ, em có thể nghe anh giải thích không.” Tiêu Cẩn đi lên giữ chặt lấy tay cầm chìa khóa của cô.
Diệp Thiên Hạ dùng sức tránh ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh không cần phải nói gì cả, tôi cũng không muốn nghe, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì khác.”
“Thiên Hạ! Em nghe anh nói!” Tiêu Cẩn đi lên ngăn cản ở cửa xe của cô.
Diệp Thiên Hạ giận: “Tiêu Cẩn, giữa chúng ta không có gì để nói hết.”
Anh ta có thấy buồn nôn không hả, vừa ngủ với Diệp Vân Lộ xong đã tới tìm cô.
Vẻ mặt Tiêu Cẩn đau xót: “Hạ Hạ, ngày đó, ngày đó anh cũng không biết là bị làm sao mà... em tha thứ cho anh được không? Anh thề! Về sau anh chỉ yêu một mình em, em trở lại bên cạnh anh có được không?”
Ngày đó đột nhiên mưa to, Diệp Vân Lộ đi ra che ô cho anh ta, nhưng không bao lâu anh ta liền đột nhiên hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại một lần nữa đã nằm trên giường trong khách sạn với Diệp Vân Lộ.
Anh ta tưởng Diệp Vân Lộ làm gì với mình, nhưng Diệp Vân Lộ lại khóc lóc kể lể với anh ta, nói anh ta xem mình là Diệp Thiên Hạ.
Tuy rằng anh ta phong lưu thành tính, nhưng người anh ta yêu chỉ có một mình Diệp Thiên Hạ, tuy rằng... tuy rằng cô cũng từng phản bội anh ta, nhưng anh ta không ngại, không ngại lại cùng cô ở bên nhau lần nữa.
“Lời tôi nói cũng đã nói rất rõ ràng rồi, về sau đừng tìm đến tôi nữa.” Diệp Thiên Hạ dứt lời, dùng một tay đẩy anh ta, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong.
Tiêu Cẩn lại bắt lấy cánh tay của cô một lần nữa: “Hạ Hạ, chẳng lẽ em thật sự muốn anh chết thì em mới đồng ý tha thứ cho anh sao?”
Diệp Thiên Hạ quay đầu lại, nhìn anh ta cười mỉa mai: “Đúng vậy.” Cô thật muốn nhìn xem anh ta có cái lá gan này hay không.
Sau khi nghe lời cô nói xong, Tiêu Cẩn đột nhiên tức giận, sắc mặt thay đổi cực nhanh, có thể so với lật sách!
“Diệp Thiên Hạ, em vì sao một hai cứ phải tuyệt tình như vậy! Em ở bên ngoài tìm người đàn ông khác anh cũng không so đo, vì sao em cứ bắt lấy chuyện của anh không bỏ chứ!”
Diệp Thiên Hạ chợt cười lên, hất tay anh ta ra, châm chọc nói: “Anh như thế nào tôi không quản được, Tiêu Cẩn, hôm nay tôi chỉ nói một lần thôi: Tôi, Diệp Thiên Hạ không yêu anh! Về sau, đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Không buồn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Cẩn, Diệp Thiên Hạ đóng cửa xe, khởi động xe nghênh ngang rời đi.
C26 -