Chương 40: Cậu cũng quá thất đức rồi
"Chị dâu..."
Nghe thấy Mộ Triêu Dương muốn gọi mình, Diệp Thiên Hạ nhanh chóng đưa tay lên miệng làm động tác suỵt.
Lưu Thi Kỳ đứng sau cô nên không thể nhìn thấy động tác của cô.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Diệp Thiên Hạ, Mộ Triêu Dương lập tức hiểu ra, anh ta cười bí hiểm: "Thiên Hạ, chị cũng tới đây ăn bít tết à?"
Diệp Thiên Hạ nhìn Mộ Triêu Dương đến gần hơn, cô cười gật đầu: "Đúng vậy."
Đường Như Phong thích thú nhìn Lưu Thi Kỳ đang ngây người, sau đó cười xấu xa: "Triêu Dương, cậu có biết không, cậu vừa mới rời đi năm phút đồng hồ đã có một người hâm mộ rồi..."
Nói là chậm nhưng lại rất nhanh!
Thấy có điều gì đó không ổn, Lưu Thi Kỳ hoảng sợ bước tới, vội vàng bụm miệng Đường Như Phong lại.
Động tác kia mạnh mẽ và thô lỗ kinh người.
Bởi vì cô nhào qua quá mạnh nên đã vô tình đẩy Đường Như Phong xuống ghế sô pha.
Nam dưới nữ trên, tư thế mập mờ.
Tình hình thay đổi quá nhanh, Diệp Thiên Hạ và Mộ Triêu Dương sững sờ một lúc không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu Đương Như Phong nhất thời nổ bùm!
Tại sao?
Đường đường là cậu cả nhà họ Đường, đã bao giờ anh ta bị đối xử như vậy đâu!
Người phụ nữ này thật đáng ghét!
"Cây thông Noel, cho dù là hâm mộ cậu đây cũng không cần phải nhiệt tình như vậy, cậu đây sắp bị cô đè bẹp rồi, ngoan, đứng dậy trước đã..."
“Phì!” Mộ Triêu Dương mỉm cười.
Diệp Thiên Hạ: "..." Cậu Đường, tiết tháo của anh đâu?
“Tên lưu manh thối tha!” Lưu Thi Kỳ thẹn quá hóa giận, cô ấy ấn vào ngực Đường Như Phong đứng lên.
“Nữ anh hùng, bội phục bội phục.” Mộ Triều Dương ôm quyền với Lưu Thi Kỳ, nhịn không được bật cười.
Nam thần mà bản thân luôn nhớ mong đang ở trước mắt, lúc này Lưu Thi Kỳ lúng túng vô cùng, hận không thể đào một cái hố chôn mình.
Nhưng cũng may vừa nãy đối phương không nghe thấy những lời của cô ấy, nếu không sẽ xấu hổ chết mất.
“Thiên Hạ, chúng ta còn có việc, đi thôi.” Lưu Thi Kỳ nói xong bèn kéo Diệp Thiên Hạ rời khỏi Mộ Triêu Dương và Đường Như Phong vừa mới đứng dậy.
Diệp Thiên Hạ khó hiểu hỏi: "Thi Kỳ, chúng ta còn chưa ăn tối, đi đâu bây giờ?"
"Đóng gói đóng gói!"
Nhìn thấy hai người biến mất ở trước mặt, Mộ Triều Dương sờ cằm cười, tủm tỉm nói: "Thật thú vị."
Đường Như Phong khó chịu chỉnh lại quần áo, anh ta ngồi xuống, nói: "Thú vị? Cho dù có cho không tôi cây thông Noel kia tôi cũng không thèm.”
"Được rồi, tôi biết trái tim cậu đã có người khác, được chưa?"
"Đúng vậy!"
"Chị dâu của tôi khủng như vậy, bạn của cô ấy cũng rất dũng mãnh."
Đường Như Phong khinh thường nói: "Dũng mãnh cái gì? Cô ta là người đàn bà chanh chua, nhất định không gả đi được.”
Mộ Triêu Dương không chịu nổi chỉ vào đối phương: "Cậu cũng quá thất đức rồi, sao lại nguyền rủa người ta như vậy."
"Vinh dự của cô ta đấy."
"..."
Sau khi lên xe, Lưu Thi Kỳ bắt đầu phàn nàn với Diệp Thiên Hạ.
"Thiên Hạ, cậu quen với Mộ Triêu Dương sao không nói sớm cho mình biết, hại mình xấu mặt như vậy."
Nghĩ đến cảnh tên không có mắt nhìn kia chế giễu mình, cô ấy tức giận đau thấu tim gan.
Diệp Thiên Hạ bất đắc dĩ nói: "Hai ngày trước mình cũng tình cờ gặp..."
"Còn người đàn ông chết tiệt kia nữa, hình như hai người quen nhau, nói đi, mấy tháng mình không có ở đây sao cậu lại quen lắm người như vậy?"
Lưu Thi Kỳ càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hạ.
Thật ra Diệp Thiên Hạ đang suy nghĩ xem có nên nói với cô ấy chuyện bản thân và Đông Phương Tước kết hôn không, nếu cô ấy đã hỏi, vậy thì nói cho cô ấy đi.
C41 -