Chương 48: Mợ chủ và cậu chủ làm sao vậy?
Diệp Thiên Hạ mỉm cười: "Cha, cha yên tâm, con sẽ không để cha thất vọng."
"Ừ, cha tin con."
Diệp Vân Lộ hừ lạnh: Bất kể như thế nào, cô ta nhất định phải bỏ xa Diệp Thiên Hạ!
Bên này vui vẻ hòa thuận,...
Nhưng căn hộ ở Lam Bảo Loan lại vắng tanh.
Đông Phương Tước như một tác phẩm điêu khắc ngồi trước bữa tối xa hoa dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.
Hơi thở quanh người lạnh hơn trước mấy chục lần, giống hệt một chiếc điều hòa di động.
Chị Lưu đứng ở bên cạnh len lén nhìn gương mặt lạnh lùng của Đông Phương Tước, sau một hồi do dự, chị khẽ nói: "Cậu chủ, đã muộn như vậy rồi, có lẽ mợ chủ không về ăn cơm đâu, hay là cậu...”
Chị còn chưa nói xong, Đông Phương Tước bỗng đứng lên, lạnh nhạt nói: "Dọn đi."
Sau đó, anh lạnh lùng đi vào phòng làm việc.
Chị Lưu thở dài lắc đầu: "Mợ chủ và cậu chủ làm sao vậy? Khó khăn lắm cậu chủ với quan tâm đến một người như vậy, hầy..."
Diệp Thiên Hạ đang nằm trên giường đột nhiên mới nhớ ra cô quên nói với Đông Phương Tước chuyện cô về nhà họ Diệp.
Nhưng nghĩ đến những lời anh nói lúc sáng, cô đã từ bỏ ý định gọi điện cho anh.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Giận thì giận.
Tốt nhất là sau lần này, anh có thể chuyển ý tưởng sinh con cho người khác.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Thi Kỳ gọi điện thoại cho cô, giọng điệu vô cùng phấn khích: "Thiên í a Hạ ơi, cậu biết không? Mình đã vượt qua buổi phỏng vấn rồi! Thứ hai tuần sau mình sẽ đi làm!"
Diệp Thiên Hạ nheo mắt, than thở: "Chúc mừng cậu, nhưng cậu có thể đừng quấy rầy giấc mơ của người ta vào lúc sáng sớm được không?"
"Ai da, cậu thuộc giống gì vậy? Ngày nào cũng có thể ngủ, mau dậy đi, mình đang vui nên muốn mời cậu ăn cơm, quá giờ sẽ không đợi nữa!"
"Chị hai, mình buồn ngủ lắm..."
Điện thoại im lặng một vài giây, sau đó có tiếng hỏi nhỏ: "Thiên Hạ, chồng của cậu dày vò cậu ác liệt vậy ư?”
"..."
Diệp Thiên Hạ không nói nên lời, cô không hiểu tại sao suy nghĩ của Lưu Thi Kỳ lại hèn mọn như vậy!
"Lưu Thi Kỳ, cậu có thể dừng ngay những suy nghĩ đen tối này được không?"
"Hả? Haha, không phải sao?"
"Phải cái đầu cậu! Gặp ở đâu?"
"Thôi, cậu mau dậy chuẩn bị đi, mình lái xe đến đón cậu."
Diệp Thiên Hạ cực kỳ khó chịu ngồi dậy, chợt nghe thấy giọng nói bất mãn của Dương Mạn Cầm: "Ngày nào cũng ngủ đến tám chín giờ sáng, cũng không biết học hỏi Lộ Lộ nhiều một chút, không có lòng cầu tiến.”
“Học tập chị ta cách cướp đàn ông của người khác là có lòng cầu tiến sao?” Diệp Thiên Hạ phản bác.
Dương Mạn Cầm tức giận, bà ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Hạ, quát: "Diệp Thiên Hạ! Mày đừng tưởng mày có thể giúp công ty là có thể coi trời bằng vung! Chắc chắn mày đã dụ dỗ giám đốc của trang sức Lệ Thương nên người ta mới chịu giúp đỡ! "
"Dương Mạn Cầm! Bà đừng cậy mình lớn tuổi mà lên mặt! Có bản lĩnh thì nói lại những lời vữa nãy thử xem?”
"Hừ! Nói thì nói, có gì không dám? Trang sức Lệ Thương chịu giúp đỡ là vì mày bí mật lên giường với tổng giám đốc của người ta!”
"Khốn nạn!"
Bốp một tiếng, Dương Mạn Cầm bị cha Diệp vừa bước ra khỏi phòng làm việc tát cho ngã xuống đất!
Cha Diệp tức giận đến mức hoàn thân run rẩy.
Ông biết Dương Mạn Cầm luôn có ác ý với Diệp Thiên Hạ, nhưng ông không ngờ rằng bà ta không ra dáng trưởng bối ở trước mặt Diệp Thiên Hạ chút nào!
Những lời như vậy mà bà ta cũng dám nói ở cửa ra vào!
Đúng là khốn nạn!
Dương Mạn Cầm tức nổ đom đóm mắt, lúc này mới nhận ra rằng bà ta lại trúng chiêu của Diệp Thiên Hạ một lần nữa!
Con khốn đó cố tình tính kế mình!
"Diệp Triết Minh! Sao ông lại đánh tôi? Chính là nó! Nó nói Lộ Lộ như vậy trước!" Dương Mạn Cầm vừa nói xong bèn ngồi dưới đất khóc thút thít.
C49 -