Chương 49: Bọn họ thích như nào thì kệ bọn họ
Diệp Thiên Hạ cười mỉa mai: "Không phải Diệp Vân Lộ và Tiêu Cẩn ở bên nhau sao?"
Cô vừa dứt lời, cha Diệp lập tức choáng váng!
"Hạ Hạ, con đang nói gì vậy?"
Diệp Thiên Hạ chưa lên tiếng, Dương Mạn Cầm đã giành nói trước, bà ta nghẹn ngào nói: "Con và Tiêu Cẩn đã từ hôn, Lộ Lộ thích Tiêu Cẩn, Tiêu Cẩn cũng thích Lộ Lộ, tại sao hai đứa nó không thể ở bên nhau?!"
"Dương Mạn Cầm! Bà dạy con gái mình như vậy sao!" Cha Diệp tức giận hét lên!
Lúc này ông mới hiểu bọn họ đang nói về điều gì!
Vân Lộ và Tiêu Cẩn thực sự ở bên nhau?
Ông không thể tin vào tai mình!
Diệp Triết Minh ông đã tạo nghiệt gì!
Một đứa con gái vừa chia tay với Tiêu Cẩn không nên thân kia, một đứa con gái khác lại dây dưa không rõ với cậu ta!
“Hai chị em quen cũng một người bạn trai, chuyện này mà truyền ra sẽ bị người ta chê cười đến chết!”
"Vân Lộ đâu! Nó đang ở đâu!"
Diệp Thiên Hạ khoanh tay, chớp mắt, thản nhiên nói: "Chắc đi gặp Tiêu Cẩn rồi."
Lồng ngực của cha Diệp phập phồng vì giận!
Ông nghiêm nghị nói với Dương Mạn Cầm: "Gọi nó về! Bảo nó cắt đứt quan hệ với Tiêu Cẩn ngay lập tức!"
Dương Mạn Cầm đột nhiên nóng nảy!
"Diệp Triết Minh! Ý ông là gì? Thiên Hạ và Tiêu Cẩn có thể ở bên nhau, tại sao đến lượt Vân Lộ lại không được?”
"Bà không ngại mất mặt nhưng tôi ngại!"
"Chuyện này có gì mất mặt? Xã hội ngày nay chuyện gì mà chả có? Ông không thể phá hủy hạnh phúc của Lộ Lộ như vậy được!" Dương Mạn Cầm đứng thẳng người, cố gắng bảo vệ hạnh phúc của Diệp Vân Lộ.
Nhìn thấy điều này, trái tim của Diệp Thiên Hạ se lại.
Cho dù Dương Mạn Cầm có như thế nào, bà ta cũng đối xử thật lòng với Diệp Vân Lộ.
Mà cô đã không nhớ mẹ mình trông như thế nào nữa rồi.
“Bọn chúng làm như vậy, mặt mũi của Hạ Hạ biết để đi đâu!” Cha Diệp chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Cha, bọn họ thích như nào thì kệ bọn họ, không liên quan đến con, cha đừng giận, tức giận hại thân.”
"Hạ Hạ..." Cha Diệp đau lòng nói.
Diệp Thiên Hạ ôm cánh tay của ông: "Cha, con thực sự không sao, cha đừng lo."
Sau đó, cô buông cha Diệp ra, cười với ông: "Con còn có việc, con ra ngoài trước."
Sau khi lên xe của Lưu Thi Kỳ, Diệp Thiên Hạ đã mất hết tinh thần vì chuyện phiền phức lúc sáng, cô tựa người vào ghế xe.
"Bé Hạ, sao vậy? Kể từ giây đầu tiên nhìn thấy mình, cậu không cười lần nào cả!" Lưu Thi Kỳ ai oán nói.
Diệp Thiên Hạ bị Lưu Thi Kỳ chọc cười, cô cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là ngủ không ngon thôi."
"Mình không tin! Cậu cãi nhau với chồng cậu à?" Lưu Thi Kỳ giống như một đứa bé tò mò hỏi.
Diệp Thiên Hạ im lặng nhìn lên trời.
"Lưu Thi Kỳ, sao lại nhắc đến anh ấy rồi?"
“Không phải sao?” Lưu Thi Kỳ trợn tròn mắt, sau đó kêu lên: “Mình hiểu rồi, là hai mẹ con kia đúng không?
Diệp Thiên Hạ cụp mắt xuống, giọng nói có chút sa sút: "Thi Kỳ, mình không nhớ nổi mẹ mình trông như thế nào nữa rồi..."
Lưu Thi Kỳ không nói nên lời...
Một lát sau, cô mới lên tiếng an ủi: "Thiên Hạ, một ngày nào đó bà ấy sẽ quay về gặp cậu.”
Diệp Thiên Hạ cười bất lực: "Hy vọng là vậy."
Sau một ngày ở bên ngoài với Lưu Thi Kỳ, tâm trạng chán nản và thất vọng của Diệp Thiên Hạ đã cải thiện hơn rất nhiều.
“Thiên Hạ, chúng ta đi uống vài ly nhé?” Lưu Thi Kỳ mong chờ hỏi.
Vào ban đêm, các loại câu lạc bộ giải trí chính là thiên đường.
Diệp Thiên Hạ cau mày, trầm ngâm suy nghĩ...
Tửu lượng của cô, haiz...
"Tuần sau mình bắt đầu đi làm rồi, không có thời gian để nghỉ ngơi nữa!"
Diệp Thiên Hạ bất đắc dĩ nói: "Được rồi."