Chương 63
Cùng Nhận Thức. .
Ta là sư phụ cuối cùng cũng nên dạy ngươi vài điều hay, ta sẽ đem phương pháp trị liệu vết thương không sinh mủ của Lưu bộ khoái chỉ cho ngươi.”
Tiền Bất Thu lúc trước tại Ngũ Vị Đường thấy Đỗ Văn Hạo trị liệu vết thương cho Lưu bộ khoái không sinh mủ, lúc ấy cũng rất kinh ngạc. Trong mười năm hắn hành y, trị liệu vô số vết thương, vết thương không thể không sinh mủ, đều là giai đoạn này mới đối chứng bốc thang trị liệu, tiêu trừ chứng nóng, các đại phu khác cũng đều như vậy, cho nên hắn nghĩ rằng đây là kết quả lúc trị liệu vết thương đương nhiên phải có. Không ngờ lần này có thể nhìn thấy vị sư phụ trẻ tuổi xử lý vết thương mà không bị sinh mủ, vô cùng kinh ngạc, chắc mẩm rằng Đỗ Văn Hạo có bí phương gì đó, hắn vốn không hi vọng Đỗ Văn Hạo sẽ nói ra, bây giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói có thể truyền cho hắn, nhịn không được trong lòng vui mừng khôn xiết, khom lưng chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ! Xin sư phụ yên tâm, bí phương này ba thầy trò lão hủ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!”
Diêm Diệu Thủ đối với việc Đỗ Văn Hạo thường châm chọc khiêu khích, nói chuyện khó nghe, ngoại trừ bản tính kiêu ngạo và hay nói toạc móng heo, thì chủ yếu là vì giữ gìn uy nghiêm thần y của sư phụ Tiền Bất Thu, thật ra trong nội tâm rất là kinh ngạc trước y thuật của Đỗ Văn Hạo, vừa rồi nghe Tiền Bất Thu nói Lưu bộ khoái vết thương thật sự không sinh mủ làm cho Diêm Diệu Thủ rất kinh ngạc, thế mới biết lời Đỗ Văn Hạo nói là sự thật.
Bây giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói nguyện ý nói ra đơn thuốc này, cũng là vui mừng cùng kinh hãi đan xem, hắn tinh thông việc bị thương, xử lý ngoại thương lại càng nhiều, vết thương bị sinh mủ là một trong những vấn đề là cho hắn đau đầu nhất, nếu xử lý vết mủ không kịp thời, thường thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Không ít bệnh hoạn do vậy mà tử vong, Diêm Diệu Thủ không có biện pháp nào, nếu như có thể có được bí phương làm cho vết thương không sinh mủ này, đối với hắn mà nói chẳng khác gì người tu đạo có được đào tiên. Lại vừa sợ Đỗ Văn Hạo trêu đùa bọn họ, suy tính thiệt hơn đôi mắt trông mong nhìn Đỗ Văn Hạo, vội vàng cuống quýt thề theo rằng sẽ không tiết lộ bí phương!
Hàm Đầu đương nhiên biết tầm quan trọng của bí phương này, vội vàng chạy ra cửa, giữ cửa đóng chặt.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “không cần như vậy, thần y, nói cho cùng thì ‘y thuật là nhân thuật’, y thuật dùng để cứu tính mạng con người, nhiều thầy thuốc biết về cách trị liệu này thì sẽ nhiều thêm một hi vọng. Cho nên, bí phương này các ngươi nghe xong cũng có thể truyền ra ngoài, cũng hi vọng các ngươi truyền ra ngoài.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết lời này của Đỗ Văn Hạo là thật hay giả, Hàm Đầu nghĩ không ra, lỗ mãng nói thẳng: “Sư tổ, người sợ chúng ta không kín miệng, cố ý nhắc nhở như vậy phải không, người yên tâm…”
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: “Lời ta nói là thật, tương lai nếu có cơ hội ta cũng sẽ đem đơn thuốc này truyền cho mọi người, thậm chí khắc thành sách, làm cho thật nhiều người biết. Chỉ sợ người ta không tin vào bí phương của ta, làm lỡ việc cứu trị cho bệnh nhân.”
Tiền Bất Thu thi lễ thật sâu: “Lương y như từ mẫu, sư phụ quả thật là thầy thuốc nhân từ! Lão hủ thật sự bội phục. Lão hủ nhất định đem phương thuốc này truyền lại cho những thầy thuốc khác, làm cho càng nhiều bệnh hoạn có thể chữa trị tốt. Về phần lo lắng của sư phụ là người khác không tin bí phương kia, chỉ cần một người dùng phương thuốc này hữu hiệu, tất nhiên sẽ nói cho người khác, cư như vậy, không cần nhiều thời gian tất cả mọi người đều sẽ dùng phương thuốc này. Dùng hiệu quả liền cho in kinh phương lại, toàn thể làm theo. Sư phụ không cần lo lắng.”
“Lời này cũng đúng!” Cùng Tiền Bất Thu giao tiếp trong thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn như nói chuyện cung kính với mình như vậy. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo có chút không được tự nhiên, cũng hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Bí phương này cóc chút rườm ra, các ngươi phải tập trung ghi nhớ.”
Hàm Đầu vội vàng lấy ra một cuốn vở luôn mang theo trong người, mở ra đặt trong tay, tay kia lấy ra một chiếc bút lông sói, đem ngòi bút đến miệng liếm liếm, bôi trơn cho ướt, cầm bút ngưng thần, cung kính chờ Đỗ Văn Hạo đọc ra.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lúc mới bắt đầu làm sạch vết thương, chính là tẩy rửa miệng vết thương, làm sạch vết thương bằng phương thuốc ‘tam hoàng chi ngân thang’, tức là đại hoàng, hoàng cầm, hoàng bách, chi tử, ngân hoa số lượng vừa phải, thủy tiên sử dụng sau khi loại bỏ băng gạc, xức vào tẩy rửa vết thương. Nếu như điều kiện không cho phép thì có thể sử dụng đạm diêm thủy, chính là một chậu nước có thêm một muỗng muối nhỏ. Trước khi xử lý vết thương phải cẩn thận rửa tay, dùng tạo giác phấn cẩn thận tẩy trừ, móng tay phải cắt ngắn, kẽ móng tay phải hoàn toàn tẩy rửa sạch sẽ, nơi này là nơi sinh sôi bệnh khuẩn dễ dàng nhất…, cái này là tà độc. Sau khi làm sạch tay, phải ngâm tay vào nước thuốc tẩy độc trong thời gian uống cạn chén trà. Nước thuốc để ngâm gọi là ‘khổ hoàng xà thanh’ tức là khổ tham, hoàng bách, đại diệp cùng xà sàng tử, thủy tiên sau khi loại bỏ cặn bã.”
Hàm Đầu ngơ ngác hồ đồ hỏi: “Sư tổ, mỗi ngày uống mấy lần?”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt cười ha hả nói: “Đây là hai phương thuốc sử dụng bên ngoài! Dùng để tẩy rửa vết thương cùng rửa tay, không thể uống.”
“Ồ, đúng, đúng vậy! Đồ tôn thật sự là cao hứng quá mà đâm ra hồ đồ! Hắc hắc.”
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Ngoại trừ việc tẩy rửa tay, thì tất cả các dụng cụ dao kéo dùng cho việc xử lý viết thương, kim để khâu vết thương, băng gạc dùng để băng bó, cần được tiến hành trừ độc ở nhiệt độ cao áp, đương nhiên ‘ nhiệt độ cao áp’ này là một từ các ngươi không thể hiểu, nhưng mà không cần lo lắng, ta đã thiết kế loại dụng cụ này, gọi là nồi áp suất tiêu độc. Đến lúc đó các ngươi có thể tới Ngũ Vị Đường nhìn xem, thợ rèn bình thường cũng có thể làm ra y như vậy, phải chú ý an toàn, nếu chuẩn bị không tốt có thể gây ra nổ mạnh làm bị thương người. Khi xử lý vết thương không phải quá khẩn cấp thì phải mặc y phục chuyên môn, bao tay chuyên dùng phải trải qua tiêu độc, dụng cụ chưa được trừ độc tuyệt đối không được tiếp xúc với vết thương, càng không thể tiếp xúc với nội tạng. Nếu có thể làm được những điều ta vừa nói, vết thương thông thường sẽ không sinh mủ.”
Hàm Đầu nói: “Sư tổ, người có thể làm mẫu một lần hay không, làm cho chúng ta quan sát, nghe như vậy thì nhớ không kĩ được.”
“Được thôi, lúc nào gặp phải ngoại thương ta sẽ làm mẫu cho các ngươi xem.”
Diêm Diệu Thủ mỉm cười hỏi tiếp: “Sư tổ, đồ tôn có một vấn đề muốn thỉnh giáo, _ _ nếu là xử lý vết thương một lân nữa sinh mủ thì xử lý như thế nào?”
Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn, vốn không muốn nói cho hắn, nhưng mà hắn cũng tự xưng là đồ tôn, cũng biết rằng sư tổ cùng một đồ tôn tính toán thì mất hết thân phận. Hơn nữa Diêm Diệu Thủ này am hiểu tổn thương, cơ hội trị liệu ngoại thương rất nhiều, nếu như nắm giữ loại kiến thức này người bệnh sẽ vì vậy mà được lợi, cho nên cũng không cần phải dấu diếm hắn. Liền nói: “Vết thương một lần nữa sinh mủ chỉ có thể một lần nữa làm sạch vết thương, đem máu thịt sinh mủ loại bỏ sạch sẽ, lại theo phương pháp tẩy rửa vết thương ta vừa nói, một lần nữa dùng thuốc. Khi đã loại đi da thịt bị thối rữa, cần phòng ngừa nghiêm ngặt tránh nhiễm khuẩn lần nữa, nếu không lại có thể tiếp tục sinh mủ!”
“Đồ tôn đã hiểu! Đa tạ sư tổ!” Diêm Diệu Thủ gật đầu cúi người mỉm cười, xoay người nói với Tiền Bất Thu: “Sư phụ, sư tổ lão nhân gia nói, vết thương đã sinh mủ cũng có thể dùng phương pháp này xử lý!”
Tiền Bất Thu gật đầu, không để ý đến hắn, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: “Đa tạ sư phụ đã chỉ điểm. Sư phụ tối hôm qua một đêm không ngủ, như vậy rất mệt mỏi, nên về sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được, ta về trước xem thương thế của Lưu bộ khoái, nếu có bệnh nhân đến chỉ sợ không thể ngủ được.”
“Điều này không sao, nếu có người bệnh tới khám, bảo bọn họ tới…”
Hắn vốn muốn nói bảo bọn họ tới Tể Thế Đường, nhưng như thế lại ngại là cướp sinh ý của nhà khác, cho nên nói nửa chừng thì dừng lại, thở dài nói: “Đúng vậy, phải chẩn bệnh cho nhiều người, không thể ăn ngủ là chuyện bình thường, không có biện pháp a, ai bảo chúng ta là những người hành y cơ chứ!”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nghe thấy Tiền Bất Thu đem hắn cùng một chỗ xưng là “chúng ta”, chứng tỏ thần y này đã tán thành y thuật của mình, hơn nữa chứa đựng sự quan tâm, trong lòng ấm áp nói: “Đúng vậy, thần y cũng đã một đêm không ngủ, cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi thôi!”
“Ừm, xin mời!” Hai người sóng vai đi ra khỏi cửa.
Phía sau Hàm Đầu cung Diêm Diệu Thủ hai người đi một bên thấp giọng nói thầm.
Hàm Đầu nói: “Sư huynh, ngày hôm qua chẩn trị cho Chu bộ khoái, vết thương dường như cũng bắt đầu sinh mủ, ta thấy thương thế nghiêm trọng, có nên thỉnh sư tổ hỗ trợ xử lý vết thương hay không?”
Diêm Diệu Thủ lắc đầu nói: “Không cần, ta có thể xử lý. Loại sự tình này không phải lần đầu tiên gặp. Không thể chết được!”
“Khó nói lắm! Sư huynh, không thể xem thường. Lần trước, người vợ của Lý gia nhảy cầu ngã bị thương ở bắp đùi, vết thương sinh mủ, mủ ra không dứt, sư phụ đến khám bệnh tại nhà hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng phải quay về. Sau đó không phải là đã chết sao? Lúc này cũng không thể…”
“Ngươi là con quạ mở miệng ra điềm xấu! Đừng có nói nữa được hay không? Ngươi không nghe vừa rồi ta đã hỏi sư tổ sao! Chính là để cho hắn nói cách xử lý vết thương đã sinh mủ! Trở về thử làm xem, nhưng mà biện pháp hắn dạy này khẳng định là không đúng!”
Tống Y
Mộc Giật
www.dtv-ebook.com