Chương 89
Chuyện Lạ.
Lâm Thanh Đại nghe Đỗ Văn Hạo nói ra kiến nghị này, cũng vỗ tay khen hay, quyết định thương nghị chuyện mua nhà...
Việc xây bệnh viện ở thời cổ đại, cách làm này rốt cuộc có được hay không Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không nắm chắc, trù trừ một lúc, nói: “Chúng ta hay là đừng mua nhà vội, trước tiên hãy cải tạo viện tử hiện tại để xem đã, đừng đầu tử một lần quá nhiều, vạn nhất bệnh nhân không bằng lòng lưu chẩn, vậy thì mua phí rồi, tiền cũng bị mất không.”
Lâm Thanh Đại mỉm cười: “Chúng ta trên đường hiện tại có tất cả sáu bệnh nhân lưu chẩn, đều là bệnh nặng cả, cái này không nói nên gì sao?”
“Không phải thế.”
“Vậy thì được rồi, đường viện tử của chúng ta quá nhỏ, hiện tại sáu người lưu chẩn là đã chật cứng rồi. Hơn nữa Sỏa Bàn và Ngô Thông còn nằm trên đất để ngủ, dược liệu cũng không có chỗ để phơi, cần phải mở rộng thêm. Hiện tại sinh ý của chúng ta vẫn chữa tốt, hơn nữa mấy nhà ở hậu viện cũng đều là dân nghèo, lần này mà đi thương lượng mua nhà, trả giá rất dễ dàng, mà giá cũng sẽ không cao, sau khi mua sửa sang lại cũng không lỗ nhiều. Nếu đợi đến lúc sinh ý của chúng ta tốt lên, người ta có thể lên giá, phải tốn nhiều tiền mới mua được. Cho nên, muốn mua thì giờ phải mua ngay, dự định phải có quy mô lớn, một lần là mua xong.”
“Ừ, có lý, vẫn là ngươi có đầu óc kinh doanh!”
Đỗ Văn Hạo vẽ trước một sơ đồ thiết kế bệnh viện, bệnh viện này đương nhiên chủ doanh ngoại khoa, kiến trúc chủ yếu là các phòng nằm, chia thành hai bộ phận phòng bệnh bình thường và phòng bệnh cách ly, phòng cách ly truyền nhiễm nằm riêng, dùng tường để ngăn cách.
Hai người căn cứ nhân khẩu của huyện thành và các hương trấn xung quanh, thống kê đại khái số bệnh nhân có thể lưu chẩn mỗi ngày, xác định số phòng bệnh cần xây rồi tính ra số căn nhà cần mua.
Xây bệnh viện, đương nhiên phải có hộ sĩ, chỉ có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm làm hộ sĩ thì họ sẽ mệt muốn chết. Hơn nữa, rất nhiều công tác hộ sĩ mà nữ hài tử chưa xuất giá như họ không tiện làm, ví dụ như chọc ống niệu, cạo lông trên cơ thể cùng với các bệnh chứng liên quan đến hệ thống tuyến niệu.
Tốt nhất là mời mấy phụ nữ trung niên nông thôn chân tay nhanh nhẹn, độc thân không có vướng mắc cái gì và tư tưởng phong kiến không quá nặn đến đảm nhiệm. Lâm Thanh Đại nói cái này dễ làm, đợi bệnh viện xây xong nàng sẽ đi tìm người.
Khi hai người thương nghị xong thì trời đã về khuya.
Lâm Thanh Đại rất cao hứng, bảo Đỗ Văn Hạo cởi áo rồi nằm xuống. Tự mình đấm bóp, mát-xa cho hắn. Đợi khi hắn thoải mái thiếp đi mới chuẩn bị quay về nghỉ ngơi.
Khi Lâm Thanh Đại xoay mình bước xuống giường, đột nhiên phát hiện phía dưới gối của Đỗ Văn Hạo hơi nhô lên. Còn có một tấm lụa màu hồng lộ ra. Cảm thấy bên trên hình như có thêu chữ, chỉ là bị nhăn nên nhìn không rõ. Vì hiếu kỳ, nàng thò tay ra vuốt một cái, mới phát hiện ở góc tấm lụa có thêu hai chữ “Mị Nhi”.
Lâm Thanh Đại nhíu mày, trầm ngâm không nói gì. Anh Tử lại gần nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, Mị Nhi này là ai vậy?”
Lâm Thanh Đại khẽ lắc đầu, nhét tấm lụa xuống dưới gối, hờ hững nói: “Về ngủ đi!”
Hai người lặng lẽ ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo tỉnh lại, vươn mình một cái, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, nhất thời không nghĩ ra mùi thơm này có từ đâu, ngồi dậy tìm xung quanh, cuối cùng, phát hiện mùi thơm tỏa ra từ quả tú cầu làm bằng lụa ở dưới gối.
Hắn hồi hộp trong lòng, không biết bọn Lâm Thanh Đại có thấy tú cầu này không. Tuy bị nhìn thấy cũng không sao, nhưng chung quy vẫn không hay lắm, quyết định giấu tú cầu đi. Mở hòm thuốc, nhét tú cầu vào trong góc hòm.
Hôm nay, Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại nói với Bàng Vũ Cầm suy nghĩ muốn mua mấy căn nhà ở đằng sau để xây bệnh viện. Bàng Vũ Cầm nghe thấy đây là ý kiến của Đỗ Văn Hạo, đương nhiên tỏ ý tán đồng.
Tức thì Đỗ Văn Hạo đi khám bệnh, Lâm Thanh Đại thì phụ trách chuyện mở rộng thêm phòng. Vào buổi trưa, Đỗ Văn Hạo tới nha huyện châm cứu trị liệu bệnh liệt dương cho Trang tri huyện, sau đó lại quay về tiếp tục khám bệnh.
Buổi chiều, Lâm Thanh Đại vui mừng hớn hở quay về, tất cả đều đã ổn thỏa, chỉ ra giá cao hơn một chút so với giá nhà bình thường liền có thể mua được nhà của mấy hộ ở hậu viện, tổng cộng tốn chưa đến ba trăm lượng bạc.
Sau đó thì mời công tượng đến sửa tường bao, theo thiết kế mà tu sửa lại phòng bệnh. Cái này cũng tốn kha khá thời gian, đủ để Lâm Thanh Đại bận rộn liên miên.
Ngày thứ ba, trong bốn hài tử bị mắc bệnh nặng có ba đứa vết thương đã khôi phục khá tốt, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống như bình thường, thậm chí cũng tỉnh táo. Duy có nhi tử bảo bối Ngật Đáp của Diêm Diệu Thủ và Chu bộ khoái là nhiệt độ cơ thể vẫn nóng rực không hề thuyên giảm, tiếp tục hôn mê bất tỉnh. Đặc biệt là nhi tử bảo bối của Diêm Diệu Thủ, vẫn sốt cao không ngừng, thậm chí mê muội, khiến cho tim của người nhà lúc nào cũng thấp thỏm.
Khiến cho Đỗ Văn Hạo nghĩ mãi vẫn không hiểu chính là bệnh tình của nhi tử Diêm Diệu Thủ. Cơ hồ là bị cảm nhiễm giống như hài tử điên đó, dùng thuốc cũng giống nhau, sao bệnh tình của hài tử kia rõ ràng là có biến chuyển tốt, chỉ mình nhi tử của Diêm Diệu Thủ là không, không biết có cho rằng vì hắn còn ôm hận trong lòng, cố ý không chữa trị tốt cho nó không. Bình tĩnh suy nghĩ lại, có lẽ bởi vì Ngật Đáp nhỏ tuổi hơn hài tử điên nhiều, bình thường lại được cưng chiều nên kén ăn, sức đề kháng yếu, cho nên bệnh tình hung mãnh thì thời gian cần khôi phục sẽ dài hơn.
Đối với Chu bộ khoái, Đỗ Văn Hạo chỉ có thể để mặc cho số phận. Bởi vì thời gian bị bệnh quá dài, khi phẫu thuật đã lâm vào tình cảnh nguy cấp, toàn thân bị cảm nhiễm rồi. Sau khi rửa vết thương liên tục mấy ngày đều không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Thê tử của Chu bộ khoái khóc đến nỗi sưng húp cả mắt, phụ thân của Chu bộ khoái thì thở dài ai oán, muốn chuẩn bị hậu sự.
Đỗ Văn Hạo cũng rất sốt ruột, người thì khám bệnh ở đường, lòng thì nghĩ tới Chu bộ khoái và Ngật Đáp ở hậu viện, tranh thủ thời gian nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra biện pháp gì tốt.
Từ sau cuộc kiện tụng vu cáo đó, Nhân Nghĩa đường của Hứa Tứ Hải mất hết danh dự, khẩu khẩu tương truyền, đều nói bọn chúng không có nhân nghĩa, số người đến khám bệnh cũng giảm mạnh. Tế Thế đường của Tiền Bất Thu sinh ý vẫn thịnh vượng, còn bệnh nhân đến Ngũ Vị đường của Đỗ Văn Hạo thì rõ ràng tăng thêm nhiều, tuy không bằng Tế Thế đường, nhưng đã vượt qua Nhân Nghĩa đường của Hứa Tứ Hải, so với các tiệm thuốc khác thì cũng tốt hơn một chút, dần dần thay Nhân Nghĩa đường trở thành dược phô lão nhị của huyện thành.
Chỉ là đại phu trong đường chỉ có một mình Đỗ Văn Hạo, cộng thêm hai trợ thủ là Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm, có lúc bận đến không có thời gian để ăn cơm.
Sáng sớm ngày thứ tư, Đỗ Văn Hạo tại khám cho mấy bệnh nhân lưu chẩn, Chu bộ khoái và nhi tử Ngật Đáp của Diêm Diệu Thủ vẫn không có biến chuyển tốt, trong lòng hắn rất buồn bực, nhưng không tìm ra biện pháp tốt.
Người đợi khám bệnh ở đại sảnh đã ngồi chật hai cái ghế dài, ở cửa vẫn còn người đứng đợi, Đỗ Văn Hạo bố trí chế độ đăng ký theo thứ tự, lấy số để đợi khám, mọi người cũng không cần phải tranh nhau nữa, kiên nhẫn đứng đợi là được.
Khi Đỗ Văn Hạo đang khám bệnh cho một lão già, ngoài cửa có một nữ tử trẻ tuổi bộ dạng như nha hoàn, bôi son trát phấn trông rất lẳng lơ, dùng khăn tay bịt mũi, tay kia thì không ngừng phe phẩy trước mũi, lộ ra vẻ mặt rất đáng ghét, uốn éo lưng bước tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Này! Ngươi là Đỗ lang trung à?”
“Không sai, cô nương có chuyện gì?”
“Ta là nha hoàn Tiêm nhi của Miên Xuân viện, mụ mụ của chúng ta bảo ngươi tới viện tử khám bệnh!” Nữ tử từ tay áo lấy ra một đỉnh bạc, ước chừng năm lượng, bốt một tiếng đập lên bàn, “này! Đây là tiền khám bệnh!”
Đỗ Văn Hạo nhìn ả, trong lòng nghĩ tiểu nha đầu này sao nói năng lung tung thế, hỏi: “Mụ mụ của các ngươi? Là ai vậy?”
“Hí hí! Long mụ mụ của Miên Xuân viện đó!”
Đỗ Văn Hạo “a” một tiếng, nhớ tới chuyện mấy hôm trên đường đi khám bệnh cho Trang tri huyện, đi qua Miên Xuân viện, bị một nữ tử xuân lâu tên là Mị Nhi ném hồng tú cầu, không khỏi có chút đỏ mặt, hỏi: “Long mụ mụ của các ngươi bị sao?”
“Tất nhiên là có bệnh rồi, không thì mới ngươi tới làm gì? Uống hoa tửu miễn phí nhé? Thích không?” Tiêm nhi bĩu môi lộ ra bộ dạng khinh thường.
Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng có chút tức giận, thì ra nữ tử cổ đại không phải ai cũng đều đoan trang hiền thục, tri thư đạt lý. Loại nữ tử mục trung vô nhân, tự cho mình là nhất này triều đại nào cũng có, nữ nhân này là nha hoàn thanh lâu, sinh ra và lớn lên trong loại hoàn cảnh đó, đừng trông mong ả ta biết văn nhã. Cho nên cố nén giận, “hừ” lạnh một tiếng, quay người chỉ lên đống giấy ở trên tủ hàng, “khám bệnh lấy số, xếp hàng đợi đi!”
“Sao? Một lang trung giang hồ, có chút bản sự thì lên mặt à? Nói cho ngươi biết, trong mắt của Long mụ mụ chúng ta, ngươi chỉ là một con châu chấu thôi, một cước là có thể dẫm chết mấy con rồi!” Tiêm nhi tóm lấy đỉnh bạc, bốp một tiếng đập tới trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Này! Không thấy à? Năm lượng bạc đấy! Còn không đủ để mời ngươi tới khám bệnh à? Đi khám đi! Lập tức theo ta! Kiệu đợi người ở ngoài cửa!”
Đỗ Văn Hạo bừng bừng tức giận, thấy ả chỉ là một nữ hài nên cố nén giận, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cô nương, chúng ta đến khám bệnh tại nhà cũng phải xếp hàng, sau khi ngươi lấy số, tới số của ngươi, ta sẽ đến khám bệnh tại nhà. Bệnh chứng bình thường, nếu không phải bệnh nặng, cảm phiền bà ta tự mình đến đây một chuyến, ngươi xem trong đường còn có nhiều bệnh nhân như vậy đang đợi, có bệnh còn khá khẩn cấp, ta đi rồi, bệnh nhân trách thì sao? Phải thông cảm cho nhau chứ, phải không?”
“Thông cảm? Bọn chúng có thể so với Long mụ mụ của ta ư?” Tiêm nhi quay đầu nhìn những bệnh nhân đang bất mãn ngồi trên ghế đợi khám bệnh, tay quạt mạnh mấy cái, “những kẻ quê mùa này, bảo bọn chúng đợi đi! Chết cũng chẳng tiếc, ối trời! Thối quá! Mùi gì thế!”
“Cô nương!” Đỗ Văn Hạo sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết tôn trọng người khác không? Không hiểu cái gì gọi là lễ mạo à?”
“Ta không hiểu!” Tiêm nhi tóm lấy đỉnh bạc quơ quơ trước mặt Đỗ Văn Hạo, “ta chỉ biết cái này gọi là bạc! Có thể sai quỷ khiến ma, cũng có thể bảo lang trung ngươi chạy đây chạy đó! Năm lượng! Ngươi có bao giờ khám bệnh mà thu được hơn năm lượng không? Còn chê không đủ à? Lắm mồm cái gì nữa, đi mau!” Tiêm nhi lại đập mạnh bạc trước mặt Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo quét mắt nhìn đỉnh bạc đó, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi thật sự không hiểu cái gì gọi là lễ mạo à?”
“Không hiểu! Không hiểu!”
Đỗ Văn Hạo cầm lấy đỉnh bạc, bốt một tiếng ném ra đường: “Không hiểu thì cầm đỉnh bạc này đi tìm tiên sinh tư thục dạy cho ngươi đi, rồi hẵng tới mời ta đến khám bệnh!”
Tiêm nhi ngây người: “Ngươi! Ngươi!”
Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh nghe vậy sớm đã đầy một bụng tức giận, thấy vậy liền vỗ tay nói: “Ném hay lắm! Có mấy đồng tiền thối thì tưởng hay lắm à?”
Ngô Thông đứng ở quầy hàng cũng cười nói: “Đúng vậy, Miên Xuân viện bọn chúng chẳng phải là một nhà chứa thối nát sao?”
“Ngươi! Ngươi đợi đó!” Nha hoàn nọ dậm chân tức giận, nhón bước chạy ra ngoài cửa muốn nhặt lấy đỉnh bạc đó, nhưng sớm đã bị mấy tiểu khiếu hóa ở góc đường chộp lấy, chạy đi như chuột. “Đứng lại! Đó là tiền của ta! Đứng lại cho ta.” Nha hoàn đó vừa hét vừa đuổi theo. Bệnh nhân trong đường cười phá lên.
Tống Y
Mộc Giật
www.dtv-ebook.com