Trả Lại Hết Những Món Nợ Kiếp Trước

Chương 1

Chương 1
Khi miếng thịt cuối cùng bị tên Nhà Khoa Học Điên đó cắt xuống, cuối cùng tôi cũng kết thúc 300 ngày đêm bị đem ra làm mẫu vật nghiên cứu khoa học.
Từ lúc hắn cắt đến không biết là mảnh thứ bao nhiêu của tôi, linh hồn tôi đã tách ra rồi, nhưng thân xác vẫn còn sống. Linh hồn tôi đứng cạnh bàn phẫu thuật, nhìn mình bị cắt thành từng mảnh, đồng thời ghi nhớ kỹ khuôn mặt của hắn vào tận sâu trong linh hồn, để tránh quên khi đầu thai kiếp sau.
Hắn giết tôi một đời, nếu có ký ức, tôi sẽ giết hắn mười đời.
Bây giờ tôi đã giải thoát, linh hồn tôi đang nhanh chóng xuyên qua theo một cách nào đó. Tôi nhìn thấy ba mẹ tôi đang vui vẻ bên cô con gái nuôi yếu đuối và thằng con trai ngu ngốc.
Tôi mỉm cười.
Đợi đi, không ai có thể thoát được đâu.
Mở mắt lần nữa, là một buổi sáng, tôi đang ngủ ở góc bếp, bên cạnh là thùng rác đầy nước bẩn, rau quả thối và vỏ trái cây.
Mẹ tôi từ ngoài vào, đá tôi một cái.
"Lười chảy thây, dậy nấu cơm cho em gái mau. Không biết sao ta lại đẻ ra một đứa con gái xui xẻo như mày. So với Khuê Khuê, một trời một vực."
Khuê Khuê là cái tên chuẩn bị đặt cho tôi, nhưng khi sinh ra tôi đã đá lệch cổ ba tôi, khiến ông ấy phải sống với cái cổ thẳng đơ suốt một tháng.
Họ nghĩ tôi sinh ra đã mang điềm xấu, lại có sức mạnh kỳ dị, là yêu quái đầu thai, không xứng đáng với cái tên đẹp đẽ Khuê Khuê, nên đặt tên tôi là Lục Lực.
Một tháng sau, họ nhận nuôi Lục Khuê Khuê về, từ đó nâng niu như châu báu mà nuôi lớn.
Rất tốt, tôi nhớ rõ ngày này. Kiếp trước tôi vội vàng bò dậy nấu cơm cho Lục Khuê Khuê.
Nhưng mẹ tôi vẫn lườm nguýt tôi, tôi căng thẳng, làm vỡ một cái bát, rồi mẹ dùng roi da đánh tôi suốt một tiếng đồng hồ. Cuối cùng là em trai Lục Dư đến can ngăn mẹ tôi.
Lúc đó mẹ tôi đã làm gì nhỉ? À đúng, tiện tay một roi làm mù một mắt Lục Dư.
Nghĩ đến Lục Dư, sát khí của tôi lộ ra ngoài.
Mẹ tôi giật mình, buột miệng nói: "Ánh mắt đó của mày là sao? Mày muốn giết tao à!"
"Sao có thể chứ? Nếu giết thì tôi cũng giết người không cùng huyết thống trước. Còn hai người phải để dành từ từ mà muối, thêm xì dầu, dấm, muối, rồi bỏ thêm chút ớt, muối đủ một tháng, chậc chậc, mùi vị mới ngon làm sao."
Tôi liếm môi, đương nhiên tôi sẽ không giết người, họ không xứng. Chỉ là tôi từng thấy tên Khoa Học Điên kia ăn thịt người như vậy thôi.
Mặc dù tôi không giết người, nhưng tôi biết tra tấn mà.
Mẹ tôi bị tôi dọa cho run lên, đột nhiên như con khỉ lớn chạy ra ngoài cửa, vừa vỗ đùi vừa hát.
"Ôi trời ơi số phận tôi ơi~ Cả nhà toàn đứa con hiếu thảo, chỉ có một đứa con gái bất hiếu..."
Mẹ tôi nghẹn lời.
Bởi vì tôi lập tức đuổi theo ra ngoài, dúi con dao phay vào cổ bà.
Tôi còn đẩy dao tiến thêm một milimet, da cổ mẹ tôi rách ra, chảy chút máu.
"Mẹ yêu dấu, mẹ nói xem nếu con dao này tiến thêm một chút nữa, liệu mẹ có chết luôn không? Cảnh tượng đó, ha, tuyệt đẹp đấy."
Tôi lộ ra biểu cảm mơ màng.
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, sợ đến mức tè ra quần.
Nhà tôi ở sân tứ hợp, tôi nghe tiếng mở cửa, biết có hàng xóm nghe tiếng ra ngoài, thế là nhanh chóng nhét con dao vào tay mẹ.
"Đừng nói gì nhé, nếu không tối nay tôi sẽ cầm dao vào phòng ngủ tìm mẹ."
Rồi tôi phịch một tiếng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với mẹ: "Mẹ ơi con sai rồi, con ở trong bếp, con sẽ ở bếp cả đời, con là rác rưởi, chỉ xứng ở cùng thùng rác, mẹ đừng giết con, con sai rồi."
Tôi khóc như mưa, nước mắt tuôn trào, thật sự xuất phát từ nội tâm.
Làm sao không từ nội tâm cho được, tôi cũng không hiểu, tại sao con gái ruột của mình, chỉ vì sinh ra đã có sức mạnh kỳ lạ, mà phải chịu trăm ngàn tra tấn, hận không thể để tôi chết.
Mẹ tôi vô cảm nhìn con dao trong tay mình, vô thức định cất giọng hát: "Ôi trời ơi số phận tôi..."
Ở góc độ người khác không nhìn thấy, tôi nở nụ cười âm hiểm với mẹ, dùng khẩu hình nói: "Vào phòng ngủ của mẹ..."
Mẹ tôi lại nghẹn lời.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán của hàng xóm.
"Nghe nói từ trước bà ta không thương con gái ruột, chỉ thích đứa con gái nuôi, hóa ra là thật."
"Bà ta còn cầm dao, định giết con gái ruột của mình."
"Trời ơi, người mẹ nào lại để con gái mình ngủ cùng với thùng rác chứ?"
"Không xứng đáng làm người, đúng là ác quỷ."
Mẹ tôi, người bình thường rất mạnh miệng và tự lập, không biết có phải bị tôi dọa sợ đến ngốc luôn không mà không cãi lại với hàng xóm.
Tôi mỉm cười, đây mới chỉ là khoản lãi nhỏ đầu tiên thôi.
Gia đình thân yêu của tôi, các người sẽ sớm quen thôi.
Đừng mong đợi quá nhé.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất