Trả Lại Hết Những Món Nợ Kiếp Trước

Chương 5

Chương 5
Mẹ tôi không bao giờ dám nhắc đến chuyện nghỉ học nữa.
Hết kỳ nghỉ hè, tôi vui vẻ đi học.
Kiếp trước, tuy ở nhà tôi yếu đuối nhưng thành tích học tập luôn rất tốt, thường xuyên đứng đầu khối.
Thành tích của Lục Khuê Khuê đứng cuối bảng, nhìn tôi trăm bề không vừa mắt. Không chỉ dẫn theo một đám tiểu thái muội bắt nạt tôi, còn khóc lóc với mẹ tôi rằng tôi học giỏi quá khiến cô ta mất mặt, nên mẹ tôi lừa tôi bỏ học, tôi cũng mất đi niềm vui duy nhất.
Kiếp này, Lục Khuê Khuê hận tôi vì đã dọa cô ta, còn cướp phòng của cô ta, chắc chắn sẽ liên kết với đám tiểu thái muội để bắt nạt tôi gấp bội.
Không biết tôi mong chờ điều này đến mức nào.
Tôi đợi chúng hai tuần, cuối cùng vào ngày trực nhật sau giờ học, bọn chúng chặn tôi lại trong lớp.
Tôi co rúm vào góc tường, hoảng sợ nhìn chúng: "Các người muốn làm gì?"
"Nhìn cái bộ dạng này của nó mà cũng dám tranh giành với Khuê Khuê sao?"
"Khuê Khuê nói rồi, sẽ đánh nó đến mức không thể tự lo được cho bản thân, rồi lột hết quần áo của nó, quay video gửi cho Khuê Khuê."
Lục Khuê Khuê, cô thật sự dám làm vậy đấy.
Một đám tiểu thái muội vây lại đánh tôi.
Khi ngã xuống, tôi vô tình đẩy ngã một người, lúc giãy giụa thì vô tình đá trúng chân một người, còn khi sợ hãi kêu cứu thì vô tình đập trúng đầu một người.
Tôi rất mệt, phải khống chế lực đạo của mình, dù sao bọn họ cũng chưa đáng chết.
……
Tất cả đều bị thương.
Tôi tóc tai bù xù, máu chảy từ khóe miệng, chạy thoát ra ngoài và khóc lóc tìm giáo viên. Sau đó tôi ngất đi trước cửa tòa nhà văn phòng.
Phía sau, những tiểu thái muội đều mang thương tích nội tạng – có người ôm eo, có người ngồi dưới đất đau đến mức không đứng dậy nổi, có người chóng mặt dựa vào tường...
Trong xe cứu thương, tôi giả vờ tỉnh lại.
Giáo viên chủ nhiệm ở bên cạnh tôi, muốn gọi điện cho ba mẹ tôi. Tôi ngăn bà lại, khóc lắc đầu nhưng không chịu nói gì.
Giáo viên vẫn kiên quyết gọi cho ba tôi. Ba tôi không tin rằng tôi sẽ ngoan ngoãn để người ta đánh, nên trả lời giáo viên: "Thưa cô, chắc là Lục Lực đánh người chứ gì?"
Giáo viên tức giận, đang định gọi cho mẹ tôi thì nghe thấy một giọng nữ từ đầu dây bên kia nói: "Lục Lực bị đánh rồi, hahaha, đánh hay lắm, sao không đánh chết nó luôn đi."
Tôi yếu ớt nói: "Đó là mẹ con."
Giáo viên nhìn tôi đầy thương cảm, rồi cúp máy.
Ngày hôm sau, phụ huynh của những tiểu thái muội đó đều được mời đến văn phòng hiệu trưởng. Vụ việc đánh nhau tập thể có thể nhỏ mà cũng có thể lớn. Nhỏ thì là mâu thuẫn giữa bạn học, lớn thì là bắt nạt.
Đều đã học lớp 12, tất cả đều đủ mười sáu tuổi, đã đến tuổi phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Phụ huynh các bên muốn hòa giải riêng. Giáo viên hỏi ý kiến tôi, sau đó giúp tôi đấu tranh công bằng. Ngoài chi phí y tế, còn giúp tôi đòi được từ mỗi gia đình ba mươi triệu tiền bồi thường. Bảy gia đình cộng lại, tôi nhận được tổng cộng hai trăm mười triệu. Giáo viên còn cẩn thận, yêu cầu các phụ huynh chuyển thẳng vào WeChat của tôi, sợ rằng tiền bồi thường sẽ không đến tay tôi nếu chuyển qua ba mẹ.
Thế là tôi bỗng chốc trở thành đại gia.
Nghỉ ngơi vài ngày trong bệnh viện, tôi xuất viện. Trong mấy ngày này, tôi liên lạc với Lục Dư qua WeChat, kể cho nó toàn bộ sự thật. Nó không bị ảnh hưởng gì, vẫn ăn uống bình thường, học tập như cũ.
Việc đầu tiên tôi làm khi về nhà là kéo Lục Khuê Khuê vào toilet và tát cô ta mười tám cái.
Lục Khuê Khuê che mặt, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán độc.
Thế là tôi lại tặng thêm cô ta một trận tát nữa. Cụ thể bao nhiêu cái thì tôi cũng không biết, không đếm.
Lần này Lục Khuê Khuê không dám nhìn tôi nữa.
"Tôi không quan tâm có phải do cô sai khiến người khác bắt nạt tôi hay không. Tôi bị bắt nạt một lần, tôi sẽ đánh cô một lần. Tôi bị bắt nạt hai lần, tôi sẽ đánh cô hai lần."
Tôi buông lời, mở cửa bước ra ngoài. Mẹ tôi đang lo lắng chờ ở cửa, lập tức ôm lấy Lục Khuê Khuê an ủi, gọi "cục cưng" ngọt ngào.
Ba tôi thở dài bên cạnh: "Dù sao cũng là người một nhà, sao con có thể tàn nhẫn như vậy?"
Tôi nói: "Dù sao cũng là người một nhà, cô ấy bảo người ta đánh tôi, lột quần áo tôi, còn định quay video. Các người không chỉ làm như không thấy, mà còn không cho tôi trả thù. Sao các người có thể tàn nhẫn như vậy?"
Ba tôi cũng bị mời đến trường, còn bị phụ huynh của đám tiểu thái muội vây công, cực kỳ mất mặt. Nghe tôi nói vậy, ông thở dài muốn bỏ đi.
Tôi nói: "Ba à, ba có quên một chuyện không?"
"Gì cơ?"
"Tiền bồi thường chứ gì! Phụ huynh người ta bồi thường tôi ba mươi triệu, con gái ba là kẻ chủ mưu, tôi không đòi nhiều, chỉ cần năm mươi triệu thôi."
Ba tôi tức đến nghẹn lời, chỉ vào tôi không nói nên lời.
Tôi mở mã QR WeChat đưa sát vào mặt ông, đe dọa: "Con không nhận được tiền bồi thường thì rất buồn, con sẽ đến đồn cảnh sát báo án."
Đến lúc đó, ba tôi chắc chắn sẽ bị phụ huynh của đám tiểu thái muội dùng nước bọt nhấn chìm.
Ông ấy không cam lòng nhưng vẫn chuyển năm mươi triệu cho tôi.
Tôi đúng là một chuyên gia kiếm tiền.
Lục Dư giơ ngón cái lên với tôi.
Cánh cửa phòng Lục Du Du hé mở một khe nhỏ để quan sát. Tôi nhìn qua, khe cửa lập tức đóng lại với tốc độ ánh sáng.
Thế giới yên tĩnh rồi. Tôi và Lục Dư nhìn nhau, tôi vẫy tay: "Đi, chị dạy kèm cho em."
Lục Dư ngoan ngoãn cầm sách vở, hỏi tôi: "Tên khoa học điên đó sắp xuất hiện rồi phải không?"
"Đúng vậy, lần này tôi sẽ khiến hắn và Lục Khuê Khuê phải trả giá."
Kiếp trước, Lục Dư đã hy sinh mạng sống khi cố gắng ngăn cản tên Khoa Học Điên bắt tôi đi.
Hôm đó, Lục Khuê Khuê đã chuốc thuốc mê tôi rồi giao tôi cho Khoa Học Điên. Đúng lúc Lục Dư đi ngang qua, thấy tôi bị người ta đưa đi, nó vội vàng đuổi theo.
Lúc đó, một tay nó đã nắm được chân tôi.
Dù cơ thể tôi mềm nhũn nhưng vẫn còn tỉnh táo. Tôi nhìn nó cầu xin, dùng ánh mắt ra hiệu cho nó chạy đi, nhưng nó kiên quyết giữ chặt tôi, lớn tiếng kêu cứu: "Cứu với, cứu chị tôi với, có bọn buôn người!"
Sau đó, nó bị Lục Khuê Khuê hoảng loạn đẩy một cái, ngã xuống đường và bị một chiếc xe tư nhân đang lao tới đâm bay. Còn tôi thì bị nhanh chóng cố định trên ghế xe và đưa đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất