Chương 100: Lui tiền! (1)
Đặc biệt địa khu Nam Cống, tạo phản giống như cơm bữa, khởi nghĩa thất bại liền vào núi làm phỉ. Vì thế, Giang Tây chẳng những có Giang Tây tổng binh, còn đặt thêm một cái Nam Cống tổng binh, chuyên môn dùng để trấn áp khởi nghĩa, bình ổn nạn trộm cướp —— Nam Cống tổng binh tồn tại mãi tới cuối đời Thanh, nơi này khởi nghĩa liên tục xảy ra, xỏ xuyên hai triều Minh Thanh, thay đổi triều đại cũng không ngăn được bọn họ tạo phản.
Hai năm trước, Phúc Kiến khởi nghĩa nông dân, chuyển chiến Giang Tây, hợp lưu với phản tặc Thụy Kim, cho tới bây giờ cũng còn chưa tiêu diệt.
“Xích Thủy lục tuấn” rất có tài danh, ở trên đường thi hương về nhà, bị phản tặc Thụy Kim giết chết bốn người.
Tri huyện Thụy Kim, đã không dám ra khỏi thành.
Tình thế Nam Cống tạo phản, có thể nói tràn đầy tốt đẹp, Triệu Hãn cũng nhịn không được muốn đi tham gia.
Triệu Hãn cùng tiểu nhị tiếp tục tán gẫu tạo phản... A phi, tiếp tục tán gẫu tổ chức hội xã, hai chủ tớ Phí Như Hạc, Phí Thuần đột nhiên đến đây.
“Nhà in ta đã liên hệ xong.” Phí Như Hạc bưng ấm trà lên dốc mạnh, “Chỉ cần chúng ta trả tiền, bọn họ liền nguyện ý in ấn. Nhưng thứ in ra, cần chúng ta tự mình bán, nhà in ngại chúng ta không có tiếng tăm.”
Tự trả tiền ra sách, tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Phí Thuần nhịn không được nói: “Ca ca, tuần san gì đó có thể bán hết chứ? Theo đệ thấy, không bằng trực tiếp in tiểu thuyết, 《 Anh hùng xạ điêu truyện 》 khẳng định bán tốt.”
Triệu Hãn cười giải thích: “Không thể trực tiếp bán tiểu thuyết, một khi bán chạy, tất có vô số in lậu, tiền đều để in lậu kiếm mất. Chúng ta dòng chảy nhỏ lại kéo dài, một tháng đăng liên tục ba lần chẳng phải hay sao? Nếu muốn xem đoạn văn dưới, phải thành thành thật thật mua 《 Nga Hồ tuần san 》 của ta!”
《 Nga Hồ tuần san 》 là cái gì?
Trận địa tuyên truyền dư luận của Triệu Hãn, thuận tiện đăng liên tục tiểu thuyết kiếm chút bạc.
Triệu Hãn chỉ vào sân khấu kịch phía sau: “Phí Thuần, ngươi tới trong tửu lâu thuyết thư. Mỗi lần xuất bản, chỉ kể một phần ba, dẫn dụ bọn họ ngứa ngáy trong lòng. Còn lại hai phần ba nội dung, ai muốn xem thì bỏ tiền để mua, tuần san làm nát nữa cũng có người cần.”
Phí Như Hạc tỏ vẻ không hiểu: “Làm nhiều chuyện vậy làm chi? Ngươi nếu sợ in trộm, bán từng quyển tiểu thuyết là được.”
“Nói ngươi cũng không hiểu.” Triệu Hãn trực tiếp hỏi, “Ngươi tin tưởng bản lãnh của ta không.”
Phí Như Hạc gật đầu nói: “Tất nhiên là tín.”
Triệu Hãn khoác vai Phí Như Hạc: “Đã tin ta, vậy làm theo ta nói.”
Nhà in Hoành Lâm, sinh ra ở những năm cuối Chính Đức.
Bởi vì Phí thị không phối hợp Ninh Vương tạo phản, bị đào phần mộ tổ tiên, còn đốt nhà tổ.
Lúc ấy chỉ có tư thục Hàm Châu, chưa có thư viện Hàm Châu, sách cất chứa của Phí thị đặt ở nhà tổ bên đó, cũng bị một mồi lửa thiêu đốt sạch sẽ.
Phí Hoành nghỉ hưu ở nhà, tự mình ra mặt xây dựng nhà in, từ Nam Trực, Chiết Giang thu mua tư liệu khoa cử, chuyên môn in ấn sách tài liệu giảng dạy cho con em học tập.
Trăm năm qua, nhà in Hoành Lâm phát triển lớn mạnh, nội dung xuất bản càng ngày càng nhiều, chủ yếu kinh doanh ba loại hình: Tài liệu giảng dạy, văn tập, truyện hí khúc.
Những năm cuối Vạn Lịch, thậm chí bắt đầu in trộm tiểu thuyết 18+...
“Chỉ chạm khắc vài cái ký hiệu hết câu, ngươi thêm tiền vậy cũng quá nhiều rồi nhỉ?” Triệu Hãn phi thường mất hứng.
Chưởng quầy nhà in Phí Dự buồn cười nói: “Chỉ điêu khắc vài cái? Một bài chính là mấy chục cái!”
Triệu Hãn chỉ vào hai tờ bản thảo trên bàn, bắt đầu nghiêm túc giảng đạo lý: “Phí chưởng quầy, chúng ta dùng lương tâm nói chuyện. Chỉ có dấu chấm câu đọc tiện lợi, hay là thêm dấu phẩy, dấu hai chấm đọc thuận tiện?”
“Đều tiện cả.” Phí Dự nói.
“Một quyển tiểu thuyết như nhau, hai loại ký hiệu dấu chấm, ngươi muốn mua loại nào?” Triệu Hãn hỏi.
Phí Dự ba phải cái nào cũng được nói: “Đều được.”
Triệu Hãn tức giận đến bật cười: “Vậy được, Duyên Sơn cũng không chỉ một nhà in của ngươi, ta liền cầm đến nhà khác in sách. Đợi sau khi người ta in sách xong, chữ in rời dấu chấm câu đều giữ lại, còn có thể in sách báo khác nữa.”
Phí Dự đưa tay ngăn: “Đừng đi vội chứ, đàm phán làm ăn nên từ từ nói chuyện, nào có đàm phán mấy câu có thể nói xong?”
“Mới tăng dấu chấm câu, điêu khắc chữ in rời không nên là ta bỏ tiền.” Triệu Hãn kiên trì nói, “Đàm phán được thì đàm phán, không đàm phán được thì giải tán.”
Phí Dự thấy không kiếm được lợi, liền cười nói: “Được, không thu tiền riêng.”
Nghề xuất bản cuối đời Minh dị thường phồn vinh, trừ kỹ thuật in ấn tiến bộ, còn có chính là “chữ in thể Tống” hoàn toàn thành hình.
Chữ in thể Tống, thật ra nên gọi thể chữ in, đặc biệt áp dụng cho in ấn chữ in rời.
Nam Kinh thậm chí xuất hiện kỹ thuật in lồng màu màu sắc rực rỡ, cùng một trang giấy in vài loại màu sắc, còn có thể mang theo tranh minh hoạ, trong một lần đã in lồng màu.
Sản phẩm in ấn cuối đời Minh, đặc biệt sách báo thông tục, trên cơ bản đều có ký hiệu dấu chấm câu.
Chỉ một cái điểm đen, đã là dấu phẩy, lại là dấu chấm tròn.
Triệu Hãn yêu cầu tăng dấu ngắt câu cũng không nhiều, dấu phẩy, dấu chấm tròn, dấu hai chấm, dấu ngoặc kép mà thôi, gắng đạt tới đại chúng tầng dưới chót đọc sách càng thêm thuận tiện.
Lại là nửa tháng trôi qua, 《 Nga Hồ tuần san 》 kỳ đầu tiên rốt cuộc đưa đi in.
Chủ tịch: Triệu Hãn.
Phó chủ tịch: Bàng Xuân Lai.
Chủ bút: Triệu Hãn, Bàng Xuân Lai.
Biên giáo: Bàng Xuân Lai, Từ Dĩnh, Phí Nguyên Giám.
Khu vực bài đầu tiên: Triệu Tử Viết.
Khu vực bài thứ hai: Liêu Đông luận.
Khu vực bài thứ ba: Cổ văn tuyển khan.
Khu vực bài thứ bốn: Thi từ giám thưởng.
Khu vực bài thứ năm: Truyện hí khúc.
Khu vực bài thứ sáu: Tiểu thuyết đăng dài kỳ.
Khu vực bài thứ bảy: toán học châu u. (mấy kỳ đầu không in, kinh phí khởi động không đủ, ký hiệu toán học cần thêm tiền)
...
Năm Sùng Trinh thứ năm, mùng một tháng mười.
Cường Thịnh lâu.
Phí Nguyên Lộc mang theo một nho sĩ, ở lầu hai chọn lựa nhã gian, cười nói: “Long Như, ngươi mới đến, dẫn ngươi nếm thử món mới của Duyên Sơn.”
“Để sơn trưởng tiêu pha rồi.” Trịnh Trọng Quỳ chắp tay nói.
Trịnh Trọng Quỳ, tự Long Như, người Thượng Nhiêu. Từ nhỏ mất cha, do huynh trưởng nuôi lớn.
Người này tuy ngay cả cử nhân cũng không đỗ, lại được coi là “Tài tuyệt một đời, học nhiều biết rộng”, đã xuất bản 《 Thanh Ngôn 》 , 《 Nhĩ Tân 》 , 《 Ngẫu Ký 》 , 《 Tuyển Khu 》 các sách.
《 Thanh Ngôn 》 lại tên 《 Lan Uyển Cư Thanh Ngôn 》 , có thể tính là 《 thế thuyết tân ngữ* 》 phiên bản đời Minh.
* Thế thuyết tân ngữ 世 說新語 được cho là do Lâm Xuyên vương Lưu Nghĩa Khánh 劉義慶 sáng tác vào thời kỳ Nam Bắc triều, nhưng cũng có nhà nghiên cứu cho rằng Lưu Nghĩa Khánh chỉ biên tập lại một tác phẩm đã có sẵn. Nội dung chủ yếu của nó là ghi lại những lời nói, hành động và giai thoại của một số nhân vật nổi tiếng từ cuối triều đại Đông Hán đến triều đại Ngụy Tấn (khoảng từ 220 đến 589).
Nội dung bộ sách còn lại, đa số tuỳ bút tiểu thuyết, bao dung chính trị, kinh tế, dân tộc, ngoại giao, văn học, nghệ thuật, phong tục. Trên lịch sử, 《 Ngẫu Ký 》 cùng 《 Tuyển Khu 》 , còn bị Càn Long liệt vào sách cấm.