Chương 125: Làm rõ mâu thuẫn
Thật lâu sau, Phí Nguyên Lộc rốt cuộc bình tĩnh lại, vẻ mặt âm trầm tới nhà tổ Hoành Lâm.
“Sơn trưởng, lão gia nhà ta không có nhà.” Người sai vặt cười ứng phó.
“Tránh ra!”
Phí Nguyên Lộc hét lớn một tiếng, cầm gậy leo núi xông vào.
Hạ nhân nào dám ngăn trở?
Một đường xông tới nội viện, Phí Nguyên Chân sớm nhận được thông báo, tự mình tới trong sân nghênh đón, thân thiết cười nói: “Nguyên Lộc, ta vừa làm một bài thơ, ngươi tới hỗ trợ sửa đổi một chút.”
Phí Nguyên Lộc đứng ở trong sân bất động, chất vấn: “Huynh trưởng, ngươi vì sao phải làm như vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phí Nguyên Chân mặt mờ mịt.
Phí Nguyên Lộc nói: “Thư viện đồng sinh Phí Hãn, bị huyện học xoá tên rồi!”
Phí Nguyên Chân còn đang giả ngu: “Phí Hãn là ai? Là con em Phí thị ta sao? Hậu sinh tông nào phòng nào?”
Phí Nguyên Lộc nói: “Người này là nghĩa tử Nga Hồ Phí thị, thiên tư trí tuệ, có tương lai!”
“Nga Hồ Phí thị?” Phí Nguyên Chân thở dài nói, “Hiền đệ à, ngươi cũng không phải không biết, ta tên tộc trưởng dụng này, ngay cả Hoành Lâm bản tông cũng quản không nổi, thế nào có năng lực đi quản Nga Hồ Phí thị? Việc này ta thật sự không biết, ngươi nếu muốn làm cái gì, cứ đi tìm Phí Nguyên Y.”
Phí Nguyên Lộc rốt cuộc nhịn không được, rống giận: “Ngươi ta có cái gì mâu thuẫn, có thể bày ra nói rõ. Phí thị văn mạch suy sụp, con cháu đều không nên thân, thật không dễ gì thu đứa con nuôi có tiền đồ, sao có thể tự hủy trường thành!”
Phí Nguyên Chân cười khẩy nói: “Một đứa con nuôi, cũng có thể coi là trường thành của Phí gia? Ta thấy ngươi là hồ đồ rồi!”
Phí Nguyên Lộc vô cùng đau đớn nói: “Kẻ này tuổi nhỏ, đã có học vấn chủ trương, được thái đốc học ra sức tán thưởng. Mặc kệ hắn về sau thi cử nhân tiến sĩ hay không, đều có thể nâng cao thanh danh Phí thị ta. Ngươi... Các ngươi mang hắn xóa khỏi hộ tịch, thật sự là hạng người ánh mắt thiển cận!”
“Con nuôi là gia nô, thế mà còn cho hắn vào hộ tịch? Muốn ngày nào đó để hắn vào từ đường hay không?” Phí Nguyên Chân cười lạnh.
“Nếu có thể được việc, vào từ đường lại như thế nào?” Phí Nguyên Lộc đối chọi gay gắt.
“Buồn cười đến cực điểm!” Phí Nguyên Chân phất tay áo bỏ đi.
Phí Nguyên Lộc cầm gậy leo núi rống to: “Lão thất phu, ngươi uổng là tộc trưởng Phí thị!”
Duyên Sơn Phí thị, triều đình đại Minh, cùng một bộ dáng, không có gì khác nhau.
Có người muốn làm việc, sẽ có người ngáng chân, làm tâm huyết kẻ trước trôi theo dòng nước.
Phí Nguyên Lộc lảo đảo mà đi, mất hồn mất vía rời khỏi.
Một Triệu Hãn, không đến mức khiến lão đau lòng như thế.
Mà là Phí gia nội đấu, khiến lão cảm thấy tuyệt vọng, trong lúc nhất thời không còn tâm chí gì nữa.
Ngồi thuyền tới trấn Hà Khẩu, nhìn lên Tam Nhân Các Phường nguy nga kia, nhớ lại năm đó Duyên Sơn Phí thị uy phong, Phí Nguyên Lộc trong bất tri bất giác lão lệ tuôn trào.
Bông tuyết bay xuống, giữa đất trời trắng xoá một mảng.
...
“Ca ca, ngươi chớ khổ sở.” Phí Thuần an ủi.
Triệu Hãn cười ha ha nói: “Một cái đồng sinh mà thôi, không làm thì không làm, nào có gì đáng giá khổ sở?”
Phí Thuần cuống lên nói: “Cái này cũng không phải là chuyện đồng sinh. Ca ca bị hộ tịch xoá tên, sau này chỉ giống với ta, chỉ có thể làm nô bộc Phí gia.”
Triệu Hãn thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói: “Phí Thuần, ngươi phải nhớ kỹ. Người ta sống giữa đất trời, không có ai thấp kém hơn ai, gia nô thì không bằng đồng sinh sao?”
“Lời là nói như vậy, gia nô cùng đồng sinh, lại nào có thể đánh đồng?” Phí Thuần vẻ mặt cầu xin.
Phí Như Hạc mấy ngày nay không biết chạy đi đâu, nhắm chừng về nhà quấn lấy mẫu thân đòi tiền, muốn bái phỏng danh sư học tập cưỡi ngựa bắn cung.
Phí Thuần bị giữ lại trấn Hà Khẩu, theo Phí Du cùng nhau bán 《 Nga Hồ tuần san 》 , ngược lại tiếp xúc với Triệu Hãn càng nhiều hơn.
Triệu Hãn từng cứu mẫu thân hắn, miễn cho bị chủ mẫu Lâu thị đánh chết. Triệu Hãn ra tay hào phóng, làm người cũng rất trượng nghĩa, hơn nữa là xuất thân gia nô, khiến Phí Thuần cảm thấy càng thêm thân cận.
Gia nô cùng gia nô, có thể thật sự thổ lộ tình cảm.
Gia nô cùng chủ nhân, quan hệ có tốt nữa, cũng luôn cách một tầng.
Phí Như Hạc chỉ có thể là chủ nhân, Triệu Hãn mới là bạn của Phí Thuần.
Rất nhanh, Từ Dĩnh, Lưu Tử Nhân, Phí Nguyên Giám, Phí Du, cũng biết tin tức chạy tới an ủi.
“Ha ha ha ha!”
Triệu Hãn sang sảng cười to: “Các vị cần gì mặt mày đau khổ, một đồng sinh có gì ghê gớm? Chớ có cái nét mặt đàn bà đó nữa, hôm nay ta làm chủ, đi Cường Thịnh lâu uống rượu!”
Mọi người đều không nói gì, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Chu Chi Du đứng yên trong tuyết, nhìn Triệu Hãn quay lại an ủi đồng bạn, trong lòng sinh ra một loại ý tưởng phi thường cổ quái.
Đổi vị trí tự hỏi, loại chuyện này nếu rơi ở trên người mình, Chu Chi Du không cho rằng mình có thể thản nhiên đối mặt.
Cái này thực không phải chuyện đồng sinh, mà là từ lương tịch trở thành tiện tịch!
Cả đời chịu ảnh hưởng, đời đời con cháu tất cả đều xong rồi.
Nhưng thiếu niên trước mắt này lại còn cười được, hơn nữa không phải miễn cưỡng cười vui, càng giống như một loại vui sướng giải thoát trói buộc!
Chẳng lẽ, hắn mang thân phận nghĩa tử Phí gia coi là nhà giam?
Chẳng lẽ, hắn mang ân ngộ của Phí gia coi là gông xiềng?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Chu Chi Du nhớ lại nội dung 《 cách vị luận 》 , không dám nghĩ tiếp. Đây không phải chuyện tạo phản bình thường, tạo phản tầm thường, nên mượn dùng thế lực Phí gia mới đúng, mà không phải vội vã xa cách với Phí gia!
Chu Chi Du cũng từng nghĩ muốn tạo phản, nhưng chỉ là ý niệm chợt lóe rồi biến mất, cái đó xuất phát từ hắn tuyệt vọng đối với thời cuộc.
Tạo phản?
Nghĩ chút rồi thôi, con em thế gia không có khả năng đi tạo phản.
...
Trong căn nhà cỏ tranh, thầy trò ngồi đối diện, tuyết lớn chặn cửa.
Triệu Hãn xoa xoa tay hà hơi nói: “Tiên sinh, mùa đông mỗi năm một lạnh hơn, ngươi nên đổi một gian phòng tốt chút.”
Bàng Xuân Lai thu tay áo, co thành một cục: “So sánh với mùa đông Liêu Đông, thế này lại đã tính là gì? Vẫn là trước tiên nói về chuyện của ngươi đi.”
Triệu Hãn cười nói: “Đệ tử có thể có chuyện gì?”
“Ài, khoa cử vẫn là nên đi thi.” Bàng Xuân Lai thở dài nói, “Nói như thế nào nữa, cũng nên có cái công danh tú tài, sau này khởi sự cũng càng thêm tiện lợi.”
Triệu Hãn lắc đầu nói: “Phí thị đối với ta ân ngộ quá nặng, nếu mãi không thoát ra, sau này làm việc khắp nơi đều chịu cản trở.”
Bàng Xuân Lai răn dạy: “Xưa nay khởi sự, người nào không mượn dùng đại tộc? Lưu Bang mượn dùng Lã thị, Dương Kiên, Lý Uyên vốn chính là hào tộc, Triệu Khuông Dận đó là soán quyền. Dù là thái tổ đương triều, cũng mượn thế nhạc phụ!”