Chương 126: Thuế sứ (1)
Triệu Hãn cười nói: “Giang sơn của thái tổ hoàng đế, là từng đao từng thương đánh ra.”
Bàng Xuân Lai nói: “Ta là nói thái tổ buổi đầu tòng quân, nếu không có nhạc phụ hợp tác, hắn lại nào có thể nhanh chóng tích lũy mối quan hệ cùng uy vọng?”
Triệu Hãn giải thích: “Đệ tử cho rằng, đối đãi vấn đề thế gian, nên làm rõ mấu chốt mâu thuẫn của nó.”
“Từ mâu thuẫn, là dùng như vậy sao?” Bàng Xuân Lai buồn cười nói.
“Có thể hiểu là được rồi.” Triệu Hãn tiếp tục nói, “Đại Minh thời cuộc sụp đổ, cái gì tranh đấu đảng phái, cái gì quan lại cai trị, cái gì Hậu Kim, cái gì lưu tặc, đều là mâu thuẫn thứ yếu nổi ở bề mặt. Chúng ta phải bắt lấy mâu thuẫn chủ yếu!”
Bàng Xuân Lai cuối cùng dâng lên hứng thú: “Mâu thuẫn chủ yếu của Đại Minh là cái gì?”
Triệu Hãn nói: “Thâu tóm đất đai nghiêm trọng, tư liệu sản xuất bị số ít người lũng đoạn, quốc gia đánh mất năng lực phân phối lại tài nguyên xã hội, lượng lớn sức sản xuất tầng dưới chót không được phóng thích!”
“Có ý tứ gì? Ta chỉ nghe hiểu thâu tóm đất đai.” Bàng Xuân Lai đã không hiểu ra sao.
Triệu Hãn giải thích: “Đất đai là tư liệu sản xuất, nhà xưởng là tư liệu sản xuất, những thứ này đều bị thân sĩ đại cổ lũng đoạn. Bọn họ có thể trốn thuế tránh thuế, có thể nghiệp quan cấu kết. Vì thế, quốc gia thiếu thốn tài chính, dân chúng ăn không no bụng.”
Bàng Xuân Lai gật đầu nói: “Là như thế.”
Triệu Hãn tiếp tục giải thích: “Phân phối lại tài nguyên xã hội, chính là trăm ngành nghề sáng tạo tài phú, lấy hình thức thuế má bị triều đình tập trung lại, lại thông qua quan phủ các nơi đáp lại thiên hạ vạn dân. Bảo vệ lãnh thổ an dân, khởi công xây dựng thuỷ lợi, chống đỡ giặc ngoại xâm, xây dựng thành trì, thống trị địa phương, xây dựng đường xá... Những thứ này đều là phân phối lại tài nguyên xã hội.”
Bàng Xuân Lai sáng tỏ thông suốt, đây nào phải cái gì phân phối lại tài nguyên xã hội, quả thực chính là giải thích một quốc gia vận chuyển như thế nào!
Triệu Hãn lại nói: “Sức sản xuất, chính là sức mạnh tài phú mọi người sáng tạo. Nói càng đơn giản hơn, chính là con người có thể làm bao nhiêu chuyện có ích! Mà nay, nông là điền nô, công là nô bộc làm thuê, binh là quân nô, người hầu là gia nô, phóng mắt Thần Châu, tất cả đều là nô tài! Đã là nô tài, ăn bữa hôm lo bữa mai, lại có lòng dạ gì làm việc? Lại có lòng dạ nào trồng trọt? Lại có lòng dạ nào đánh trận? Chẳng qua lay lắt cầu sinh mà thôi!”
“Ngươi muốn làm như thế nào?” Bàng Xuân Lai có chút hưng phấn.
“Nông dân!” Triệu Hãn nói.
Mâu thuẫn trung tâm, vẫn là thâu tóm đất đai, bởi vì Trung Quốc nông dân chiếm tuyệt đại đa số.
Trong lịch sử, Mãn Thanh là giải quyết mâu thuẫn đất đai như thế nào?
Ở Trực Đãi, giết người, đoạt đất, tự nhiên không có mâu thuẫn nữa. Mang một phần đất đai cướp được, củng cố lại nền tảng cơ bản của mình.
Ở nơi khác, không hợp tác là giết, nguyện ý hợp tác thì tiếp nhận, có mâu thuẫn cũng coi như không thấy.
Mượn mâu thuẫn đất đai Giang Tây mà nói, mãi không giải quyết, đừng nói Thanh triều, dân quốc cũng vẫn còn, vẫn là Trung Quốc mới đến giải quyết.
Vận động nông dân Giang Tây, xỏ xuyên toàn bộ Thanh triều.
Ầm ĩ nhỏ làm biến động ruộng đất, ầm ĩ lớn trực tiếp tạo phản, cách làm của Mãn Thanh chính là phái binh trấn áp.
Cuối cùng dịu đi như thế nào?
Giang Tây điền biến kéo dài đến thời kì Ung Chính, Càn Long, tiểu thời đại băng hà đã chấm dứt. Trải qua hơn trăm năm kinh nghiệm, các thân sĩ cũng tổng kết ra lộ số.
Giống như nhà tư bản đối phó công nhân, đầu tiên là đề cao đãi ngộ cơ bản, lại tiến hành phân hoá nội bộ. Để cho tá điền đi đối phó tá điền, mang giai cấp mâu thuẫn, chuyển hóa thành mâu thuẫn nội bộ giai cấp!
Triệu Hãn không hy vọng mình đánh hạ giang sơn, thẳng đến lúc mình cũng chết già rồi, nông dân còn vẫn khởi nghĩa không thôi.
Tuy hắn bây giờ còn chưa tạo phản, cũng không biết có thể thành công hay không, nhưng phải chế định tuyến đường chính xác.
Đương nhiên, tuyến đường chính xác này, khẳng định không phải làm màu đỏ, vậy trái với quy luật phát triển xã hội, bước chân bước quá lớn sẽ đau trứng.
“Tất cả đều rút khỏi nhóm rồi?”
“Rút cả rồi, chỉ sót lại mấy người chúng ta.”
“Cũng tốt, còn lại đều là bạn bè thật sự.”
“...”
Tin tức Triệu Hãn bị hủy bỏ đồng sinh truyền ra, tổng cộng ba mươi bốn thành viên đại đồng xã, trong vòng hai ngày rút lui chỉ còn lại có mấy người: Chu Chi Du, Phí Như Di, Phí Như Hạc, Phí Nguyên Giám, Lưu Tử Nhân cùng Từ Dĩnh.
Cũng không có nguyên nhân khác, xấu hổ làm bạn với gia nô mà thôi.
Đương nhiên, mỗi kẻ đều nói khá uyển chuyển, chưa giáp mặt trở mặt với Triệu Hãn, chỉ là tìm kiếm các loại lý do chứng minh mình không có thời gian.
Phí Như Di tên gay chết tiệt kia, đã rất lâu chưa tới thư viện, nói là về nhà chậm rãi nghiên cứu 《 mộng khê bút đàm 》 —— lúc hắn đọc 《 Chu Tử ngữ loại 》 , chấn động bởi thuyết trăng không phá sáng, đột nhiên sinh ra hứng thú đối với khoa học tự nhiên.
Phí Như Hạc cũng mất tích nửa tháng, đang quậy để trong nhà mời lão sư cưỡi ngựa bắn cung.
Mang đầu thương thép bọc lại bằng vải, Triệu Hãn lấy trường thương làm gậy chống, đạp tuyết đi từ biệt với sơn trưởng Phí Nguyên Lộc.
Cây thương này là dùng gỗ dâu chế thành, cây dâu chậm lớn, hơn nữa dễ mọc nghiêng, nông dân còn không nỡ chặt, một cây gỗ dâu làm cán thương giá trị xa xỉ.
Cán sáp ong thì thôi, dùng cho dân gian luận võ còn được, chém giết chiến trường thuộc loại nói nhảm —— “Lấy gỗ gân trâu Huy Châu là hàng đầu, gỗ sống kiếm đứng sau. Hồng Lăng mạnh mà thẳng, lạid ễ gãy. Sáp ong mềm, chất liệu côn.”
Trường thương chiến trường đỉnh cấp thật sự, tất cả đều là tài liệu tổng hợp: Lấy gỗ dẻo làm tâm, ngoài bọc da thuộc, lại quấn tơ đồng cùng dây thừng.
“Soạt, soạt...”
Triệu Hãn chân thấp chân cao, ở trong tuyết đọng tập tễnh tiến lên, không chống gậy thật đúng là khó mượn lực.
Tuyết năm nay rơi đặc biệt lớn, nóc nhà cỏ tranh của Bàng Xuân Lai cũng bị tuyết đọng đè sập. Bàng phu tử chỉ có thể vào ở tư thục, nếu tiếp tục kiên trì sống một mình, buổi tối thế nào cũng phải bị chết rét.
Ngắn ngủn vài ngày, huyện Duyên Sơn đã chết rét không ít người.
“Thùng thùng thùng!”
Triệu Hãn phủi hết bông tuyết trên người, mang trường thương dựa vách tường, nâng tay gõ vang cửa phòng.
“Tiến vào.” Trong phòng truyền ra tiếng.
Triệu Hãn đẩy cửa vào: “Tiểu tử bái kiến sơn trưởng.”
Phí Nguyên Lộc cười hỏi: “Sao không tự xưng vãn sinh?”
“Đồng sinh đã xoá tên, tiểu tử không xứng có cái tự xưng này.” Triệu Hãn chắp tay nói, “Tiểu tử lần này đến, là chào từ biệt với sơn trưởng.”