Chương 140: Giết người quăng xác (2)
Trương Thiết Ngưu trợn mắt há hốc mồm, hắn cảm thấy mình trong đêm đi lấy thủ cấp, đã là hành vi phi thường 《 thủy hử truyện 》 , nào ngờ còn có thể gặp kẻ ở huyện nha giết người phóng hỏa.
“Tiểu tướng công.” Trương Thiết Ngưu giơ ngón tay cái lên, “Ngươi là hán tử, Thiết Ngưu tâm phục khẩu phục!”
Triệu Hãn hỏi: “Thủ cấp hai vị Tôn huynh, ngươi muốn mang đi trấn Hoành Lâm?”
“Chưa tới trên trấn, đi trở về một chút.” Trương Thiết Ngưu nói, “Hai vị ca ca Tôn gia, quê ngay tại ngoài trấn Hoành Lâm, thân lặng lẽ chôn ở trong rừng, ta mang đầu đưa đi hợp táng rồi đi. Duyên Sơn này là không lăn lộn nổi nữa, Phí Ngộn thằng nhãi đó đang phái người tìm ta khắp nơi.”
“Có nơi để đi chưa?” Triệu Hãn lại hỏi.
Trương Thiết Ngưu lắc đầu nói: “Còn chưa nghĩ ra, đi đến đâu tính đến đó, cùng lắm thì đổi bến tàu làm bốc vác.”
Triệu Hãn mỉm cười nói: “Sau này đi theo ta đi.”
“Theo ngươi thi tú tài sao? Ta không làm được thư đồng.” Trương Thiết Ngưu liên tục xua tay.
Triệu Hãn hỏi lại: “Ta đốt huyện nha rồi, ngươi cảm thấy còn có thể thi tú tài?”
“A.” Trương Thiết Ngưu nhất thời nghẹn lời, sờ đầu ngây ngô cười.
Triệu Hãn lại hỏi: “Ta tính đổi chỗ tạo phản, ngươi có hứng thú hay không?”
“Tạo phản thì tạo... Cái gì? Ngươi muốn tạo phản!” Trương Thiết Ngưu cả kinh trực tiếp đứng lên.
Thanh âm này quá mức vang dội, ngay cả mấy thuyền công cũng nghe được, sợ tới mức cả người run run, có loại xúc động muốn nhảy sông chạy trốn.
Triệu Hãn thở dài: “Ài, nhỏ giọng chút, ngồi xuống nói chuyện.”
Trương Thiết Ngưu vội vàng hạ giọng, ngồi trở lại hỏi: “Tiểu tướng công thực muốn tạo phản?”
Triệu Hãn không đáp, chỉ hỏi: “Trong nhà ngươi còn có mấy người?”
“Chết sạch rồi, chỉ một mình ta.” Trương Thiết Ngưu nhớ lại nói, “Hơn mười năm trước, Duyên Sơn gặp nạn lớn, người trong nhà chết đói hết. Lúc ấy ta mới mười lăm tuổi, may mà tri huyện lão gia nhân từ, để ta đi theo sửa mương nước sống tạm, về sau liền tới trấn Hà Khẩu làm bốc vác. Đáng tiếc, ta sống sắp ba mươi tuổi rồi, chỉ gặp được một vị quan tốt như vậy.”
Triệu Hãn bắt đầu dẫn đường: “Nếu chúng ta tạo phản đoạt thiên hạ, thì không cho phép có tham quan hại dân chúng! Ngươi biết thái tổ hoàng đế đối phó tham quan như thế nào không?”
Trương Thiết Ngưu lắc đầu nói: “Không biết.”
Triệu Hãn nói: “Thái tổ hoàng đế cũng là xuất thân khổ, cha mẹ đều chết đói, hắn chăn trâu cho địa chủ mà sống. Lại gặp được nạn đói, chỉ có thể đi làm hòa thượng. Trong miếu cũng ăn không đủ no, liền chạy đi làm ăn xin. Ngươi nói hắn có hận tham quan không?”
“Vậy khẳng định hận chớ, thê thảm như Thiết Ngưu ta.” Trương Thiết Ngưu vỗ bàn nói.
Triệu Hãn tiếp tục dẫn đường: “Cho nên, thái tổ hoàng đế đạt được thiên hạ, liền có cái quy định đối với làm quan. Nếu ai tham sáu mươi lượng bạc trở lên, mang lột da xuống hướng bên trong nhét cỏ!”
Trương Thiết Ngưu líu lưỡi nói: “Thực lợi hại như vậy?”
Triệu Hãn gật đầu nói: “Thực lợi hại như vậy. Về sau giết quá nhiều tham quan, chủ quan châu huyện cũng không đủ dùng. Thái tổ để quan tham không nhiều lắm, đeo gông tiếp tục thống trị địa phương. Lúc ấy thẩm án, phạm nhân đeo gông quỳ gối dưới sảnh, kẻ làm quan đeo gông ngồi ở trên công đường.”
“Ha ha ha ha, vậy thì thú vị quá.” Trương Thiết Ngưu liên tưởng hình ảnh đó, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
“Cho nên, theo ta tạo phản như thế nào? Ta làm thái tổ hoàng đế, ngươi tới làm Thường Ngộ Xuân.” Triệu Hãn dần dần dụ dỗ.
Trương Thiết Ngưu vỗ vỗ rìu bên hông: “Ta muốn làm Lý Quỳ, chuyên môn rèn hai cây rìu.”
Triệu Hãn mắng: “Xem ngươi cái tiền đồ đó, Lý Quỳ có tác dụng cái rắm, Thường Ngộ Xuân là phong vương, ngươi không muốn sau này phong vương?”
“Phong vương?” Trương Thiết Ngưu nuốt nuốt nước miếng, hoài nghi nói, “Chỉ ba người chúng ta, tạo phản có thể thành sao? Ngươi vẫn là thư sinh, người ta nói tú tài tạo phản mười năm bất thành.”
Triệu Hãn dùng giọng điệu không cho nghi ngờ nói: “Thái tổ làm ăn xin cũng có thể nắm chính quyền, ta lại vì sao không thể!”
Trương Thiết Ngưu nói thầm: “Thái tổ hoàng đế là tinh tú hạ phàm.”
“Ngươi sao biết ta không phải tinh tú hạ phàm?” Triệu Hãn chất vấn.
“Cái này...” Trương Thiết Ngưu chỉ có thể vò đầu.
Bộ dáng giống như không phải quá thông minh, đáng tiếc dưới trướng ta không đủ, người thông minh tạm thời không có cách nào mời chào đến dưới trướng.
Triệu Hãn nói: “Ta giúp ngươi mai táng đầu hai vị Tôn huynh, ngươi theo ta cùng nhau tạo phản giành chính quyền. Như thế nào?”
Trương Thiết Ngưu lập tức gật đầu: “Được!”
Thuyền khách chạy mãi về phía Tây, rất nhanh có thể nhìn thấy trấn Hoành Lâm ở xa.
Trương Thiết Ngưu đi đến ngoài khoang thuyền, tối om quan sát một phen, đột nhiên hô: “Cập bờ ở ngay phía trước!”
Bàng Xuân Lai ở lại trên thuyền chờ, Triệu Hãn cùng Trương Thiết Ngưu cùng lên bờ chôn người... Ừm, chôn đầu.
Trương Thiết Ngưu tựa như rất quen thuộc đối với nơi này, mò mẫm đi vào một rừng cây nhỏ, chỉ vào nơi cắm cây gậy dưới tàng cây: “Hai vị ca ca chôn ở chỗ này, không dám đắp mộ, cũng không dựng bia.”
Triệu Hãn mò mẫm trong bóng đêm một trận, hỏi: “Ngươi không chuẩn bị cái cuốc trước?”
“Quên rồi.” Trương Thiết Ngưu vỗ mạnh đầu, lại đưa cho Triệu Hãn một cây rìu, “Dùng cái này đi, đất mới chôn, rất tơi xốp.”
Triệu Hãn rất muốn bổ một nhát rìu, cái này con mẹ nó đào tới khi nào?
Hai người chỉ đành dùng rìu đào đất, đêm mùa đông, rất nhanh đã mệt cả người đổ mồ hôi.
Đột nhiên, Triệu Hãn thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, có người đến đây.”
Trương Thiết Ngưu lập tức dừng động tác, ghé vào sau cây vụng trộm quan sát, chỉ thấy mấy ngọn đèn lồng từ xa tới gần.
Những người đó cũng vào rừng cây nhỏ, tổng cộng bốn người, trong đó hai người nâng bao tải, hai người khác thì vác cuốc.
“Chôn nơi này đi.”
“Nửa đêm canh ba, chôn cái gì mà chôn? Trực tiếp ném xuống sông là xong.”
“Đúng, nhét mấy tảng đá lớn, ném xuống sông liền chìm xuống.”
“Tối mù giời, đi đâu tìm tảng đá? Cứ như vậy ném, ngâm vài ngày là nát, bảo đảm mẹ ruột hắn cũng không nhận ra.”
“...”
Bọn người này hướng bờ sông mà đi, vừa lúc đi ngang qua cách Triệu Hãn không xa.
Trương Thiết Ngưu thấp giọng nói: “Giết người ném xác, chuyện rảnh này quản hay không?”
“Mặc kệ.” Triệu Hãn nói, “Chớ dây cà ra dây muống.”
Đột nhiên, lại nghe một người nói: “Hắc, còn cử động này, thằng nhãi này mạng cũng thật cứng, đánh thành như vậy cũng chưa chết.”
“Mùa đông khắc nghiệt, ném xuống sông, không chết đuối cũng chết rét, xem mạng của hắn có thể cứng bao nhiêu.”
“Muốn ta nói nha, lão phu nhân cũng quá độc ác chút rồi.”
“Ác cái gì? Thằng nhãi này câu dẫn lão gia trước, lại lên giường thiếu gia, không bị lão phu nhân đánh chết mới là lạ!”
“...”