Chương 147: Cướp sạch sao quan
Phí Như Huệ tức giận dậm chân, đột nhiên xoay người vào nhà, từ gầm giường lấy ra một thanh kiếm, nhanh chóng hướng phụ thân bên kia đuổi theo.
“Nương tử, nàng... Nàng nàng nàng...” Dương Phong Túc kinh hãi không hiểu.
Phí Như Huệ đã lao tới phía trước trượng phu, thúc giục nói: “Liều mạng đi, chàng còn thất thần làm gì?”
Dương Phong Túc giờ phút này đầu óc đã hỗn loạn, theo bản năng chạy theo vợ, nhìn thanh kiếm đó trong tay vợ, luôn cảm giác mình vác cuốc quá mức nghiệp dư.
Bởi vì tranh đoạt mương nước, ngoài trấn đã bắt đầu đánh nhau.
Phí Ánh Củng lại không quan tâm, chạy thẳng về phía miếu đổ nát, rút kiếm hô to: “Lão tử chịu đủ điểu khí rồi, hôm nay muốn giết thái giám, các ngươi có dám đi cùng hay không!”
“Đi cùng, đi cùng!”
Cung binh nằm ở trên mặt đất phơi nắng, nháy mắt trở nên tinh thần phấn chấn, ùn ùn vào trong miếu tìm kiếm binh khí.
Chức vụ của bọn họ là cung binh, lại ngay cả một cái cung cũng không có, tất cả đều là đao kiếm cùng côn bổng.
“Giết... Ai u!”
Phí Ánh Củng trước tiên bắt đầu chạy bước nhỏ, đột nhiên một cước giẫm hụt bờ ruộng, cả người đều ngã xuống ruộng nước.
“Ha ha ha ha ha!”
“Tứ gia uống say rồi, đây là đang tỉnh rượu đó.”
“Tứ gia ngã đẹp quá, mau bò dậy ngã một cái nữa!”
“Tuyệt kỹ, thưởng!”
“...”
Sáu tên cung binh không nghiêm chỉnh nữa, thấy Phí Ánh Củng ngã cũng không đi đỡ, ngược lại cười lớn ở bên cạnh xem kịch vui.
Dù là tráng hán da đen kia, cũng đứng ở bên cạnh vò đầu ngây ngô cười.
Những kẻ này, là bọn liều mạng tung hoành ba tỉnh Mân, Cống, Quảng. Không có sản nghiệp, không cưới vợ, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, sáng nay có rượu sáng nay say, căn bản chưa từng cân nhắc chuyện sau này.
Phí Ánh Củng chật vật bò dậy, nửa người dính bùn bẩn, xoay người nói với đám cung binh: “Chó chết, đều không được cười nữa, xem lão tử hôm nay chính tay đâm thái giám!”
Tính cả anh em da đen, tổng cộng có tám người.
Bọn họ cầm đao cầm kiếm, mặc kệ tranh đấu cướp nước ngoài trấn, lao thẳng về phía nha môn tuần kiểm ti... Bây giờ nên gọi là nha môn thuế giam.
Hai vợ chồng Dương Phong Túc, Phí Như Huệ, nửa đường gia nhập vào.
Phí Như Huệ nói: “Cha, con theo cha giết giặc.”
“Con càn quấy cái gì? Mau về nhà đi!” Phí Ánh Củng quát lớn.
“Con cũng không phải chưa từng giết người.” Phí Như Huệ nói.
Dương Phong Túc nghe vậy hoảng hốt, thê tử kết tóc của hắn, thế mà lại là một tội phạm giết người.
Phí Như Huệ đột nhiên quay đầu, chỉ vào chồng nói: “Không được chê thiếp!”
“Không chê, không chê.” Dương Phong Túc liên tục đáp ứng.
Triệu Hãn ngăn ở phía trước, ôm quyền hỏi: “Tứ thúc, cần giúp không?”
“Không cần.” Phí Ánh Củng nói, “Tránh ra, đừng cản đường.”
Triệu Hãn nói: “Các ngươi đi nha môn tuần kiểm ti, ta dẫn người đi trạm thuế, tiền bạc cướp được chia đều như thế nào?”
“Không được!”
Một cung binh lập tức phản đối: “Cộng thêm hai vợ chồng Phí tỷ muội, chúng ta bên này có mười người. Các ngươi bên kia chỉ có bốn người, còn có một người là lão già thối. Dù là cướp trạm thuế, cũng phải dựa theo đầu người chia tiền.”
Bàng Xuân Lai rút kiếm sắt, cười lạnh nói: “Lão phu ở Liêu Đông từng giết Thát tử, Thát tử thực, ngươi dám không?”
“Thì ra là lão anh hùng, vậy ngươi tính hai người.” Cung binh Nghiêm Cửu lập tức nói.
Triệu Hãn cười hỏi: “Ta giận giết tham quan ô lại, phóng hỏa đốt huyện nha Duyên Sơn, có thể tính là mấy người?”
Các cung binh rất kinh ngạc, bọn họ tuy nghiệp vụ thành thạo, lại thật sự chưa từng đốt huyện nha. Giờ này khắc này, hận không thể lập tức ngồi xuống uống rượu, trao đổi với Triệu Hãn tâm đắc đốt huyện nha.
Triều đình không mang dân chúng coi là người, tự nhiên có người không mang triều đình để vào mắt.
Thời Gia Tĩnh, vùng ven biển nghề đánh đấm thịnh hành, đều là nghĩa quân kháng Uy* chuyển đổi. Giặc Oa lui rồi, bọn họ không tìm được việt làm, dứt khoát tụm năm tụm ba lăn lộn xã đoàn.
* quân Nhật
Triều đình phái Ông Đại Lập tuần phủ Nam Trực, nhiệm vụ chủ yếu chính là trừng trị nghề đả thủ.
Vừa tới địa phương, Ông Đại Lập đã bị đả thủ mai phục, hành hung một trận rồi nghênh ngang bỏ đi.
Ông Đại Lập giận sôi lên, lập tức hạ lệnh bắt đả thủ. Bọn người kia xông vào đại lao, cứu ra đồng lõa, đốt biệt thự tuần phủ, hủy diệt văn thư bổ nhiệm tuần phủ, thiếu chút nữa mang tuần phủ Ông Đại Lập làm thịt.
Việc này, xảy ra ở năm Gia Tĩnh ba mươi tám, khi đó Đại Minh còn cứu được.
Đại Minh hôm nay, càng thêm rối loạn!
Triệu Hãn và Bàng Xuân Lai nói ra sự tích quang huy của bản thân, lập tức đạt được đám liều mạng này tán đồng, đáp ứng mang bạc cướp trạm thuế chia một nửa.
Trương Thiết Ngưu xách hai cây rìu, theo mọi người chạy gấp, luôn cảm giác mình yếu nhất.
Tựa như đêm trộm đầu người, cũng không tính là bản lãnh gì.
Phí Ánh Củng sợ Triệu Hãn không xử lý được, phân phối nhiệm vụ nói: “Nghiêm Cửu, Trịnh Nhị, Thiết Nô, ngươi theo bọn họ đi trạm thu thuế. Nhớ kỹ, cướp một chiếc thuyền tốt, mang tiền bạc đều chuyển tới trên thuyền, chờ ta giết xong thái giám liền vào núi.”
Mỗi tổ bảy người, phân công nhau hành động.
Triệu Hãn dẫn người đi về phía trạm thu thuế bờ sông, khoảng cách còn có hơn hai mươi bước, hắn liền cao giọng hô: “Huynh đệ trạm thuế, chúng ta là tới đầu nhập thuế giam lão gia.”
Nghiêm Cửu lập tức hiểu ý, cũng hô theo: “Phó lão đệ, ta là Nghiêm Cửu. Lão tử nghĩ thông rồi, vẫn là theo các ngươi làm một trận, ở lại tuần kiểm ti thì con mẹ nó chỉ có thể uống gió.”
Binh lính trông coi trạm thuế buông lỏng cảnh giác, Phó lão đệ kia cười nói: “Hề hề, ngươi nghĩ thông suốt thì có thể đến? Vậy phải xem trung quan lão gia có đáp ứng hay không.”
Nghiêm Cửu lấy bạc ra nói: “Ta đây không phải đến tìm Phó lão đệ sao? Ngươi giúp chúng ta nói tốt vài câu.”
Hai bên càng đi càng gần, Phó lão đệ nhìn thấy bạc, nhất thời cười càng thêm vui vẻ.
“Giết!”
Triệu Hãn xách thương đâm chết một sĩ tốt trạm gác, tiếp theo quét ngang ra, mang một người bên cạnh đánh ngã, sau đó nhanh chóng lao về phía người thứ ba.
Cùng lúc này, Nghiêm Cửu vung mạnh đao, mang Phó lão đệ đưa tay tiếp bạc chém ngã.
Người anh em da đen Thiết Nô cầm côn gỗ vừa dài vừa to, lao thẳng về phía trước gặp ai cũng đập.
Trương Thiết Ngưu xách rìu lao đi, nhưng không túm được một kẻ địch nào, sĩ tốt trạm gác chắn ở phía trước, hoặc là bị Triệu Hãn đâm chết, hoặc là bị Thiết Nô đánh ngã.
Rốt cuộc, nhìn thấy một kẻ bị đánh ngã, thế mà còn muốn bò dậy.
“Chính là ngươi, đừng chạy!”
Trương Thiết Ngưu vội vàng xông lên, không đợi người nọ đứng vững, liền bổ tới một nhát rìu.
Con hàng này học khôn rồi, liền theo sau mông Thiết Nô. Thiết Nô đánh ngã một người, hắn liền lao tới chém bổ sung, trong nháy mắt chém chết mấy người.