Chương 148: Hoàng gia trấn, Hoàng lão gia (1)
Sĩ tốt trạm thu thuế tác oai tác quái quen rồi, chưa từng nghĩ có người dám tạo phản, giờ phút này bị giết không kịp trở tay.
Hơn hai mươi sĩ tốt, rất nhiều kẻ đều không kịp rút ra binh khí, liền bị hồ đồ đánh gnã. Kẻ còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức xoay người chuồn, trước bảo vệ mạng nhỏ của mình rồi nói sau.
Nhân viên thuế còn lại đều không mang theo binh khí, toàn bộ lòng bàn chân bôi mỡ, có người dứt khoát trực tiếp nhảy sông bỏ chạy.
Nha môn tuần kiểm ti bên kia.
Phí Ánh Củng chưa lựa chọn cường công, mà là vòng đến tường vây bên cạnh hậu viện nha môn.
Hắn ở đây gần hai năm, tương đương trở lại trong nhà mình. Cái cuốc của con rể Dương Phong Túc rốt cuộc có tác dụng, bị dựng chổng ngược ở chân tường vây, vừa lúc có thể làm thang trèo tường.
Từng người trèo tường mà vào, ngay cả Dương Phong Túc cũng bị đẩy lên đầu tường.
Phí Ánh Củng dẫn người lao thẳng vào sảnh sau, gặp ai ngăn trở, lập tức rút kiếm hô to: “Phí tứ ở đây, ai cản ta chết!”
Một kiếm chém ngã một người, kẻ còn lại nhao nhao lui về phía sau.
Thậm chí có người quỳ xuống đất dập đầu: “Tứ gia tha mạng!”
Lại có người hô: “Tứ gia, thái giám không ở sảnh sau, hắn ngủ trưa ở trong phòng ngủ!”
Những tên khốn kiếp này, rất nhiều kẻ đều là quen biết đã lâu với Phí Ánh Củng, thậm chí cùng nhau tới Bắc Kinh cần vương, từng mấy trăm người tập kích đêm hơn vạn Bạch Liên giáo đồ.
Khi Phí Ánh Củng rút kiếm xuất hiện, uy danh trước kia lập tức hiện ra, thủ hạ ngày xưa thi nhau phản chiến.
Mọi người lao về phía phòng ngủ, thái giám đã sớm nghe được động tĩnh, đang dẫn tâm phúc chuyển bạc chạy trốn.
“Ngươi tên hoạn này, hôm nay giết ngươi trút giận!” Phí Ánh Củng rút kiếm hô to.
Thái giám sợ hãi quỳ xuống đất: “Hảo hán tha mạng, bạc về ngươi hết!”
Phí Ánh Củng chém ra một kiếm, nhất thời chém rụng đầu, cười ha ha nói: “Các huynh đệ, chuyển bạc!”
Cả một hòm bạc vụn, đều là thái giám bóc lột mà có, giờ phút này hời hết cho Phí Ánh Củng.
Nâng bạc tới bến tàu, Triệu Hãn đã chiếm cứ trạm thu thuế.
Thấy Phí Ánh Củng cũng đến đây, nhiều người nhao nhao lên thuyền, tính vào trong núi làm thổ phỉ.
Phí Ánh Củng dẫn đầu bước lên boong tàu, chờ con gái, con rể, tâm phúc và bạc đều đã lên thuyền, đột nhiên vung kiếm chém ngã một người: “Chèo thuyền!”
Đám tâm phúc đã sớm thu được mệnh lệnh, giờ phút này thi nhau động thủ, chém chết phản đồ ngày xưa đã lên thuyền.
“Tứ gia, ngươi đừng bỏ chúng ta lại!” Thuyền chậm rãi rời bờ, những kẻ phản chiến kia như cha mẹ chết, đứng ở bên bờ kêu khóc.
Phí Ánh Củng đá cái xác rơi xuống sông, mắng chửi: “Các ngươi những kẻ này, một chút nghĩa khí giang hồ cũng không có, đều là con rùa có sữa liền gọi mẹ!”
Mọi người trên bờ đều chạy tứ tán, có kẻ dứt khoát lao trở về trên trấn cướp bóc, dù sao cái nơi khốn kiếp này là không thể nán lại nữa.
Về phần bên mương nước ngoài trấn, còn đang đánh nhau tranh nước.
Trong khoang thuyền.
Bàng Xuân Lai thấp giọng nói: “Những người này phỉ khí quá nặng, không phải tài liệu tốt tham gia quân ngũ.”
Triệu Hãn cười nói: “Hắn làm sơn đại vương của hắn, ta làm đầu lĩnh phản tặc của ta, vốn đã không phải cùng hội. Đợi chia bạc xong, thì dễ tụ dễ tan.”
“Trong lòng ngươi tự tin là được, ta chỉ nhắc nhở một câu.” Bàng Xuân Lai nói.
Trương Thiết Ngưu lau khô vết máu thân rìu, nhìn về phía Trần Mậu Sinh, nhất thời cười nói: “Ngươi còn cầm củi làm gì?”
“A?”
Trần Mậu Sinh vẻ mặt dại ra, nhìn nhìn Trương Thiết Ngưu, lại nhìn nhìn tay mình. Hắn đột nhiên buông tay ra, củi rơi xuống, nện ở trên boong thuyền một tiếng trầm nặng.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, Trần Mậu Sinh đều đã không nhớ nữa.
Con hàng này kêu oai oái lao về phía trước, vung củi bổ lung tung, không trúng một kẻ địch nào, toàn bộ hành trình đấu trí đấu dũng khí với không khí. Hắn hô, đánh, trạm thu thuế đã bị Triệu Hãn chiếm rồi.
Lúc ấy đầu óc trống rỗng, ngay cả lên thuyền như thế nào cũng không biết.
Trần Mậu Sinh giờ phút này rốt cuộc khôi phục thần trí, vội vàng đi sờ toàn thân mình, ngạc nhiên lẫn vui mừng phát hiện thế mà chưa bị thương.
“Chúng ta đây là đi đâu?” Trần Mậu Sinh hỏi.
Trương Thiết Ngưu thu hồi cây rìu nói: “Không biết.”
Nghiêm Cửu đi tới nói: “Phía trước liền vào núi, là biên giới Tuyên Hoá hương, lại khỏi núi là huyện Vĩnh Tân, qua huyện Vĩnh Tân tính là địa giới Hồ Quảng.”
Từ trung kỳ nhà Minh bắt đầu, chế độ lý giáp * liền song song với đô đồ chế**.
* là hình thức tổ chức cơ bản của triều đại nhà Minh. Đó là nền tảng của hệ thống hộ khẩu của chính phủ nhà Minh. Vào đầu triều đại nhà Minh, xây dựng quy tắc một trăm hộ gia đình là một lý để tạo điều kiện thực hiện hệ thống hộ khẩu và các thể chế địa phương hoàn thiện.
** Chế độ phân chia nhà nước theo đô- trung tâm và bản đồ, thực hành từ thời nhà Nguyên. Mang tính chất chia theo địa vực
Chế độ lý giáp, tính toán theo hộ khẩu, chủ yếu dùng cho thu thuế.
Chế độ đô đồ, tính toán theo địa vực, chủ yếu dùng cho quân sự.
Ở nông thôn có đô, dưới đô có đồ, đều thuộc loại khái niệm địa vực, cũng sẽ không bố trí chức vụ hành chính.
Diện tích thuộc Tuyên Hoá hương phi thường lớn, bao hàm khu vực to lớn đời sau từ trấn Thiên Hà đến trấn Vĩnh Dương.
Bên ngoài khoang thuyền.
Phí Ánh Củng nhìn dãy núi nói: “Phía trước phong thuỷ không tệ, ta ở nơi đó rời thuyền, đến chia bạc đi.”
Phí Ánh Củng từ nha môn tuần kiểm ti cướp được một hòm bạc vụn, là phần lớn thu hoạch của chuyến này.
Về phần tiền bạc từ trạm thu thuế cướp được, đều là thu nhập từ thuế của mấy ngày nay. Vài hòm, đừng nhìn thể tích rất lớn, nhưng lấy đồng tiền chiếm đa số, bạc đều đưa đến chỗ thái giám.
“Cân bạc đi.” Triệu Hãn lấy ra hai cái cân một lớn một nhỏ.
Phí Ánh Củng cười nói: “Ngươi trái lại sớm có chuẩn bị.”
Triệu Hãn nói: “Ở trạm thu thuế tiện tay cầm.”
Hòm đựng bạc rất lớn, đều là chút bạc vụn rải rác, không gian khe hở rất nhiều, hơn nữa còn chưa đựng đầy.
Dùng cân to cân đi cân lại vài lần, khoảng 6176 lượng.
Triệu Hãn lảm nhảm: “Tên thái giám này cũng thật nghèo, thuế giam Duyên Sơn chỉ thu thuế cửa sạp, nghe nói có thể kiếm hơn một vạn lượng.”
“Nơi này có thể so với Duyên Sơn?” Phí Ánh Củng ngồi xuống nói, “Chớ nói nhảm, bắt đầu chia bạc đi. Đã nói chia đều, ta tuyệt đối sẽ không sửa lời, bạc mỗi người một nửa, chia xong rồi lại chia đồng tiền.”
“Nói rồi nha.” Triệu Hãn cười nói.
Mỗi người chia hơn 3000 lượng.
Đồng tiền có chất lượng tốt xấu khác nhau, ai cũng không chiếm tiện nghi ai, đưa tay bốc mấy xâu chậm rãi đếm, vô luận tốt xấu đều phải nhận.