Trẫm

Chương 151: Nguyện mắc câu (2)

Chương 151: Nguyện mắc câu (2)


Triệu Hãn đã sớm hỏi thăm, Hoàng gia chỉ ở thời Chính Đức từng xuất hiện tiến sĩ, sau ngay cả cử nhân cũng không có một ai. Hơn nữa, bản thân Hoàng gia cũng không buôn bán, chỉ mang một ít nông sản cùng sản phẩm thủ công bán cho các khách buôn nơi khác đi ngang qua trấn.
Không có thu nhập ngoài, chỉ trông vào bóc lột quê nhà, vậy mà có thể duy trì nhà tổ xa hoa như vậy!
“Phành phành phành!”
Người sai vặt mở cổng, thấy bọn họ lạ mặt, không khỏi hỏi: “Các vị tìm ai?”
Triệu Hãn chỉ phe phẩy quạt gấp, một bộ dáng công tử thế gia phơi phới.
Bàng Xuân Lai vuốt chòm râu, cũng không nhìn thẳng người ta.
Chỉ có Trần Mậu Sinh tiến lên một bước, một tay đưa danh thiếp, thái độ kiêu căng nói: “Công tử nhà ta là Cát Thủy tú tài Triệu Ngôn, tự Tử Viết, muốn gặp Hoàng lão gia. Ngươi nhanh thông báo, chậm ngươi không gánh vác nổi đâu.”
Ba vị này tràn đầy phong thái, nhìn là biết từ địa phương lớn đến, tên sai vặt không khỏi tự biết xấu hổ, vội vàng cầm danh thiếp chạy đi thông báo.
Triệu Hãn âm thầm giơ ngón tay cái, khích lệ Trần Mậu Sinh diễn xuất cao thâm.
Không bao lâu, người sai vặt lại chạy ra, cúi đầu khom lưng nói: “Ba vị khách quý, lão gia nhà ta cho mời.”
“Thưởng!” Triệu Hãn cất bước vào.
Trần Mậu Sinh từ trong hầu bao lấy ra một chuỗi đồng tiền, thuận tay ném cho người sai vặt.
Thứ đồ chơi này còn nhiều, lượng lớn bao ăn no.
Người sai vặt hai tay tiếp nhận tiền thưởng, cân nhắc sơ qua, ít nhất hai ba trăm đồng. Nhất thời trong lòng nở hoa, trở nên càng thêm nhiệt tình, mang ba người coi là khách hào phóng tới từ thành thị lớn.
Triệu Hãn được đưa vào phòng khách phía sau, rất nhanh có trà bánh dâng lên.
“Phi!”
Triệu Hãn bưng lên uống một ngụm, chợt phun hết ra, khinh thường nói: “Trà kém gì thế này, cũng là để con người uống?”
Bàng Xuân Lai vội vàng khuyên can: “Công tử, đây là ở trong nhà người khác, cho dù nước trà không tốt nữa, cũng nên nể mặt chủ nhân vài phần.”
“Được rồi, được rồi, nể mặt hắn.” Triệu Hãn mang bát trà buông xuống, không bưng lên nữa.
Nha hoàn dâng trà bưng khay rời khỏi, bước nhanh chạy tới gặp Hoàng lão gia.
Kể lể một phen, Hoàng lão gia sinh ra lửa giận, cảm giác mình bị nhục nhã. Nhưng lại có chút tự ti, hắn ở thôn trấn hơn nửa đời người, thật sự không xứng xách giày cho các thương gia giàu có.
Hoàng lão gia không dám chậm trễ nữa, bước nhanh đến trong phòng, ôm quyền cười nói: “Bỉ nhân Hoàng Tuân Đạo, tự Trì Chính. Ha ha, chưa từ xa tiếp đón, chưa từ xa tiếp đón.”
Triệu Hãn cũng đứng dậy chắp tay, dùng giọng điệu kiêu căng nói lời khiêm tốn: “Nào có nào có, tại hạ mới đến, tất cả còn cần dựa vào Hoàng lão gia.”
“Không dám xưng lão gia, các hạ gọi ta một tiếng viên ngoại là được.” Hoàng Tuân Đạo hỏi, “Còn chưa thỉnh giáo tục danh các hạ?”
Triệu Hãn tự giới thiệu: “Cát Thủy tú tài Triệu Ngôn, tự Tử Viết.”
Hoàng Tuân Đạo càng thêm tự ti, lão tuy hơn sáu mươi tuổi, lại còn chỉ là một đồng sinh.
Toàn bộ Đại Minh, Giang Tây nhiều tiến sĩ nhất.
Toàn bộ Giang Tây, Cát An nhiều tiến sĩ nhất.
Hoàng Tuân Đạo sinh ở nông thôn xa xôi của phủ Cát An, tài nguyên giáo dục không tốt, áp lực khoa cử lại lớn. Cái đồng sinh này của lão cũng là mua đến, tiếp tục mua tú tài thật sự quá đắt, chỉ có thể dùng tạm làm màu ở trước mặt hàng xóm láng giềng.
Cát Thủy cũng thuộc phủ Cát An, Triệu Hãn tự xưng Cát Thủy tú tài, hàm kim vàng của nó vượt xa cử nhân Vân Nam, Quý Châu.
“Thì ra là tiền bối trước mắt, thất kính, thất kính.” Hoàng Tuân Đạo vội vàng chắp tay.
Đây là đọ công danh, cũng là đọ tài phú.
Một đồng sinh đối mặt tú tài, một thổ tài chủ đối mặt con cái phú thương, Hoàng Tuân Đạo thật sự không kiêu ngạo nổi.
Đương nhiên, nếu đề cập ích lợi bản thân, vậy lại phải nói tách ra.
Cường long không áp địa đầu xà!
“Hoàng tiểu hữu cũng đã là sĩ tử, vậy chúng ta dễ nói chuyện rồi.” Triệu Hãn tự cao tự đại nói, “Ta muốn ở Hoàng gia trấn xây kho hàng, bãi đá bờ sông vắng vẻ, có bằng lòng bán cho ta hay không?”
Hoàng Tuân Đạo kinh ngạc nói: “Tiền bối muốn xây kho hàng ở đây?”
Triệu Hãn đột nhiên thở dài: “Triệu gia ta ở Cát Thủy cũng coi như đại tộc, trước kia làm ăn ở Phúc Kiến, Quảng Đông. Ngươi từng thấy biển lớn chưa?”
“Đang muốn đi xem một lần.” Hoàng Tuân Đạo nói.
Triệu Hãn chém gió nói: “Hàng hóa nhà ta, đó đều là muốn ra biển. Bán cho thương nhân Phúc Kiến, đó là ra biển vận đi Đài Loan, Lữ Tống*, Lưu Cầu**, Nhật Bản. Bán cho thương nhân Quảng Đông, vậy là vận chuyển đi châu u, có Phật Lang Cơ***, có Pháp, có Anh quốc. Ngươi nhưng nghe nói qua này nước ngoài?”
* Luzon là đảo lớn nhất và đông dân nhất của Philippines. Đây là đảo có diện tích lớn thứ 15 trên thế giới. Luzon nằm tại phía bắc của quần đảo Philippines, là trung tâm kinh tế và chính trị của đảo quốc này, và có thủ đô Manila.
** Quần đảo Ryukyu, còn được gọi là Quần đảo Nansei hoặc Arc Ryukyu, là một chuỗi các hòn đảo Nhật Bản trải dài về phía tây nam từ Kyushu đến Đài Loan: Quần đảo umisumi, Tokara, Amami, Okinawa và Sakishima, với Yonaguni ở cực tây. Các đảo lớn hơn chủ yếu là các đảo cao và san hô nhỏ hơn chủ yếu.
*** Tên cũ của Bồ Đào Nha vào thời nhà Minh
Hoàng Tuân Đạo càng thêm tự ti, cười lấy lòng nói: “Có nghe nói chút.”
“Đáng hận lũ loạn dân kia!” Triệu Hãn vỗ mạnh cái bàn, mang nắp bát trà cũng vỗ lệch đi.
Hoàng Tuân Đạo chỉ biết chuyện hương trấn phụ cận, vội hỏi: “Nơi nào có loạn dân?”
Triệu Hãn nói: “Nam Cống, Mân Tây đều có loạn dân, lui thì kêu gọi nhau tập họp núi rừng, tiến thì tiến công chiếm đóng châu huyện, mang đường làm ăn của Triệu gia ta đều chặn hết. Lũ chó đó, gặp khách buôn qua lại, thì mạnh tay rút lấy ba thành hàng hóa!”
Hoàng Tuân Đạo gật đầu nói: “Lũ loạn dân này, quả thật đáng chết.”
“Nam Cống tham tướng cũng là kẻ ngu xuẩn, diệt phỉ mấy năm, bị loạn dân tiêu diệt tới mức không dám ra khỏi thành. Triều đình nên bắt hắn bỏ tù!” Triệu Hãn chửi ầm lên.
Đảm nhận Nam Cống tổng binh đời đầu là Du Đại Du, nhưng chỉ cần phỉ loạn không ngông cuồng, bình thường chỉ đặt một cái Nam Cống tham tướng, Nam Cống tổng binh do Giang Tây tổng binh kiêm nhiệm.
Nam Cống tuần phủ cũng là như thế, bình thường do Giang Tây tuần phủ kiêm nhiệm, sự tình ầm ĩ lên mới sẽ đặt riêng ra.
Hôm nay vị Nam Cống tham tướng kia, phạm vi quản hạt chính là Mân Tây cùng Cống Nam, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là nông dân quân...
Hoàng Tuân Đạo kinh ngạc nói: “Nam Cống tham tướng cũng không dám ra khỏi thành?”
“Chẳng phải thế sao?” Triệu Hãn cười lạnh.
Hoàng Tuân Đạo vội vàng hỏi: “Triều đình chưa phái binh trấn áp?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất