Chương 150: Nguyện mắc câu (1)
“Thì ra là thế, đa tạ huynh đệ chỉ điểm.” Triệu Hãn ôm quyền nói, “Xin hỏi huynh đệ quý tính (họ gì)?”
Điếm tiểu nhị cười nói: “Không quý tính gì cả, ta cũng họ Hoàng, tên Hoàng Đại Lượng. Lúc mẹ ta sinh ta, chịu đựng cả đêm, sắc trời sáng mới sinh ra.”
Triệu Hãn khen tặng nói: “Đã là Hoàng gia trấn, Hoàng thị nhất định là đại tộc, thì ra Hoàng huynh cũng là con em đại tộc. Thất kính, thất kính.”
Hoàng Đại Lượng thở dài nói: “Đều là một tổ tông, ta cũng không có cái phúc đó. Người của nhà tổ nói, lão tổ tông chúng ta là tiết độ sứ họ Hoàng của Đường triều, nhưng ta lớn như vậy ngay cả gia phả cũng chưa từng thấy. Thấy cũng không nhận ra, ta chỉ biết viết tên mình, chỉ nhận ra tên đồ ăn trên thực đơn.”
Triệu Hãn tiếp tục hỏi: “Hoàng huynh đệ từ gia tộc phân ra rất lâu rồi?”
“Không biết nữa.” Hoàng Đại Lượng nói, “Dù sao từ thế hệ ông nội của ông nội ta, đã canh tác vài mẫu đất cằn đó. Về sau đất cằn cũng không còn, chỉ có thể làm tá điền cho người ta, trong nhà vì để ta đến khách sạn làm tiểu nhị, còn vay tiền tặng cho địa chủ một con gà đó.”
Triệu Hãn khó chịu nói: “Đều là cùng tông cùng họ, sao ức hiếp người ta như vậy, nên giúp đỡ nhau mới đúng.”
Hoàng Đại Lượng cười nói: “Thế đạo này, ai giúp đỡ ai chứ, có thể không chết đói đã tính là có mắt rồi.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Gần đây không có đại tộc khác?”
Hoàng Đại Lượng chỉ hướng phía sau: “Phía tây bắc có họ Lý, mấy đời trước tổ tiên phù hộ, thế mà xuất hiện được vị tiến sĩ. Lý gia từ đó đi lên, chiếm đất cũng càng ngày càng nhiều...”
“Tiểu nhị, đồ ăn của ta sao còn chưa đưa lên?”
Đột nhiên, có thực khách đập bàn.
“Ôi chao, đến đây!” Hoàng Đại Lượng lên tiếng, nói, “Khách quan, ta không hàn huyên với ngươi nữa, còn cần đi đưa đồ ăn.”
Triệu Hãn giơ chén rượu, tặc lưỡi nói: “Hoàng lão gia? Đừng là Hoàng tứ lang* là được rồi.”
* Nhân vật trong phim Nhượng Tử Đạn Phi do Châu Nhuật Phát thủ vai. Hoàng Tứ Lang vốn là một tay buôn khét tiếng ở thành phố Huệ Châu (tỉnh Quảng Đông). Cho dù vật đổi sao giời bao thế hệ chủ tịch thành phố bị thăng chức giáng chức Hoàng vẫn ung dung với “ngôi báu” của một “hoàng đế” con buôn ở thành phố này.
Năm Sùng Trinh thứ sáu, mùa xuân.
Lưu tặc* tiến vào Bắc Trực Đãi, tham tướng Dương Ngộ Xuân trúng mai phục mà chết, Triệu Châu, Tây Sơn, Thuận Đức, Chân Định các nơi rơi vào tay giặc.
* chỉ những tên giặc cướp di chuyển khắp nơi
Lại chạy tới dưới Hình Đài Ma Thiên lĩnh, khôi phục một chút, hướng tới Võ An, đánh bại Tả Lương Ngọc. Thủ bị Tào Minh, chủ bộ Ngô Ứng Khoa vân vân đều chết trận.
Nông dân quân tàn phá Hà Bắc, kinh sư vì thế chấn động.
Cùng lúc này, quan quân vây khốn Đăng Châu Thủy Thành, Khổng Hữu Đức, Cảnh Trọng Minh bỏ chạy.
Vị võ trạng nguyên đầu tiên từ khi Đại Minh lập nước tới nay Vương Lai Sính, chính là vị kia Sùng Trinh bãi miễn lượng lớn quan viên Binh bộ, hạ lệnh kiểm tra lại mà đỗ. Sau khi võ khoa thi đình chấm dứt, Vương Lai Sính nhận chức Sơn Đông phó tổng binh, cảm động đến rơi nước mắt đối với Sùng Trinh hoàng đế, gặp chiến sự nào cũng nhất định làm gương cho binh sĩ, ở lúc vây công Khổng Hữu Đức chiến đấu kiệt sức mà chết.
Sơn Đông yên.
Luân phiên chiến sự, triều đình lại hết bạc, cưỡng chế các tỉnh nhanh chóng mang bạc thuế muối đưa tới, tổng cộng nợ góp hơn ba trăm hai mươi vạn lượng.
Mặt khác còn có bạc kim hoa* cũng nhanh chóng nộp lên, mệnh lệnh này dẫn tới nông dân các phủ như Giang Nam cuộc sống ngày càng khó khăn. Bởi vì ruộng quan cần giao nộp bạc kim hoa, đã sớm bị huân quý, thân sĩ, hào cường chiếm lấy, triều đình một khi bức bách, tương đương tá điền phải nộp thuế trùng lặp hai lần.
* là bạc thu được từ thuế ngũ cốc vào thời nhà Minh, chủ yếu được sử dụng cho việc ban thưởng của hoàng đế và chiết khấu cho lương hàng tháng của các tùy viên quân sự.
Thế cục thiên hạ càng thêm hỗn loạn.
...
Triệu Hãn lật ra quần áo tơ lụa từ Duyên Sơn mang đến, cầm quạt gấp tới nhà tổ họ Hoàng.
Kế hoạch lâm thời sửa đổi.
Triệu Hãn cải trang thành con phú thương Cát Thủy, Bàng Xuân Lai là tiên sinh phòng thu chi hắn mang đến, Trần Mậu Sinh là gã sai vặt bên người hắn, Trương Thiết Ngưu thì sắm vai hộ vệ bên người.
“Triệu tiên sinh... Công tử.” Trần Mậu Sinh sờ vành nón, “Vết sẹo ở trán ta, thực nhìn không ra sao?”
Triệu Hãn có chút thiếu kiên nhẫn, nói: “Thực sự nhìn không ra, ngươi đừng đi sờ nữa.”
Trương Thiết Ngưu vẫn canh giữ ở khách sạn, Triệu Hãn chỉ mang Bàng Xuân Lai, Trần Mậu Sinh ra ngoài.
Hoàng gia trấn quy mô phi thường nhỏ, cũng chỉ có một con đường. Ra khỏi thôn trấn, một đường thăm hỏi, chưa đi bao lâu, đã có thể nhìn xa thấy nhà tổ Hoàng gia.
“Năm nay lại hạn mùa xuân rồi.”
Triệu Hãn nhìn quét đồng ruộng chung quanh, lời này là nói cho Bàng Xuân Lai nghe, thị lực lão phu tử chỉ có thể nhìn vật ở gần.
Bàng Xuân Lai chỉ có thể thở dài: “Quốc gia sắp diệt vong, thiên tai xuất hiện dày đặc.”
Thật sự rất nhảm nhí, liên tục mấy năm, Giang Tây đều là hạn mùa xuân, hè có lũ, đông tuyết rơi thay nhau đến. Điều duy nhất có thể may mắn, là mãi chưa gây thành tai nạn lớn, hạn hán ngập lụt kéo dài một thời gian liền có thể chấm dứt.
Triệu Hãn nhìn mương nước kia ven đường, đột nhiên nhịn không được cười lên.
Dọc đường mương nước đều có người trông coi, ở bờ sông dùng guồng nước xách vào, chảy vào một ít ruộng nước cố định—— hẳn đều là ruộng của Hoàng lão gia.
Về phần ruộng đất nhà khác, cho dù cách mương nước gần nữa, cũng phải vòng đường xa đi bờ sông nấu nước.
Triệu Hãn nhìn thấy rất nhiều nông phu, kéo đoàn kết đội tới bờ sông, gánh từng gánh nước trở về, từ sáng gánh đến tối cũng không tưới được mấy mẫu.
“Hoắc, cái từ đường này thật đẹp.”
Triệu Hãn khi đi ngang qua từ đường Hoàng thị, giọng điệu kỳ quái tán thưởng một tiếng.
Chủ yếu là nông dân phụ cận quá nghèo, nhà dân phụ cận cũng quá rách nát, khiến từ đường Hoàng thị như hạc trong bầy gà.
Đấu củng* mái cong, rường cột chạm trổ, cửa còn có sư tử đá, rùa đá. Tuy so sánh với từ đường Phí gia, như thổ tài chủ gặp được đại phú thương, nhưng nó đứng sừng sững ở đây là chướng mắt như vậy.
* Đấu củng là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ và các tay xà ngắn được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất. Kết cấu này được coi là một trong những yếu tố quan trọng nhất trong kiến trúc truyền thống Á Đông.
Qua từ đường khoảng mấy chục bước, đó là chỗ nhà tổ Hoàng gia.