Chương 153: Đưa tới tỳ nữ (2)
Triệu Hãn dùng quạt gấp nâng cằm thị nữ lên, giọng điệu ngả ngớn nói: “Không tệ, cô bé nhỏ nhắn, ta thấy là thương. Thôn trấn hẻo lánh bực này, cũng tìm không thấy kẻ nào tốt hơn. Bản công tử liền cố mà làm, nhận lấy thị nữ này.”
“Triệu tướng công thích là tốt rồi.” Gia nô cúi đầu khom lưng nói, “Một tỳ nữ ở nông thôn, có thể được Triệu tướng công nhìn trúng, cũng là cô ta tu luyện mấy đời có phúc.”
Nói xong sắc mặt thay đổi, quát: “Tiểu Thúy, còn không quỳ xuống tạ ơn!”
Tiểu Thúy khóc không ra nước mắt, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Đa tạ đại ân đại đức tướng công.”
Triệu Hãn lỗ mũi hướng lên trời, khinh thường nói: “Đứng lên đi. Ngươi mặt hàng như vậy, nếu ở Cát Thủy bên kia, bản công tử thật đúng là chướng mắt.”
Tiểu Thúy chậm rãi đứng lên, cúi đầu không nói lời nào, nước mắt chảy xuống cũng không dám để người ta nhìn thấy.
Triệu Hãn lại nói: “Thị nữ này đáng giá mấy lượng bạc? Mau bảo lão gia nhà ngươi, mang giấy tờ bán thân của nàng đưa tới.”
Gia nô ngẩn người, giải thích: “Triệu tướng công, đây là lão gia nhà ta, chuyên môn đưa tới bưng trà rót nước cho tướng công...”
“Không chịu bán? Cũng không chịu tặng? Hẹp hòi như vậy, quả nhiên là thổ tài chủ!” Triệu Hãn cả giận nói, “Mau mau mang người về, bản công tử dùng không quen thứ nhà khác.”
Gia nô không biết ứng đối như thế nào, chỉ có thể nói: “Triệu tướng công bớt giận, ta bây giờ về nhà xin chỉ thị lão gia.”
Gia nô chạy như điên một trận, nhanh chóng trở lại nhà tổ Hoàng gia.
Hoàng Tuân Đức* cũng có chút há hốc mồm, chưa từng thấy aii bá đạo như vậy, trái lo phải nghĩ nói: “Trở về nói cho tú tài đó, cứ nói thị nữ tặng cho hắn, khi nào kho hàng xây xong rồi, thì khi đó mang khế ước bán thân đưa qua.”
* ở trên là Hoàng Tuân Đạo.
“Vẫn là lão gia cao minh.” Gia nô lại bắt đầu chạy chân.
Đến khách sạn, phân trần một phen.
Triệu Hãn cười khẩy nói: “Nông dân đúng là keo kiệt, thị nữ mà thôi, nói tặng là tặng, còn cần chờ sự tình xong xuôi? Thưởng hắn một xâu tiền, mau mau cút đi!”
Trần Mậu Sinh lấy ra một chuỗi đồng tiền, nhét vào trong tay gia nô.
Gia nô cầm được mấy trăm đồng tiền thưởng, tất nhiên là trong lòng nở hoa, cũng bắt đầu cảm thấy Hoàng lão gia keo kiệt.
Triệu tướng công người ta hào phóng bao nhiêu chứ, không hổ là con em nhà giàu đến từ trong thành. Triệu tướng công mỹ nữ nào chưa từng thấy, còn có thể ham một tiểu tỳ ở nông thôn? Lão gia nhà mình thật sự mất mặt, ngay cả hắn tên gia nô này cũng cảm giác thật mất mặt.
Gia nô vội vàng thay Hoàng lão gia chịu tội: “Triệu tướng công, ngài đại nhân có đại lượng, chớ chấp nhặt với nông dân chúng ta.”
“Nói hay, lời này ta thích nghe, thưởng hắn một xâu tiền nữa.” Triệu Hãn cười nói.
Trần Mậu Sinh lại mang một xâu đồng tiền nhét qua.
Gia nô lập tức quỳ xuống dập đầu: “Triệu tướng công thật sự là người làm việc lớn, nô tỳ dập đầu với ngài, chúc ngài làm ăn thịnh vượng, năm nay tất phát đại tài.”
Ngươi thích nghe lời hay?
Vậy ta liền nhiều lời một chút.
Mau thưởng ta đi, mau thưởng ta đi!
“Cút đi!” Triệu Hãn không thưởng nữa, chỉ là cười đuổi người.
Gia nô dập đầu lần nữa: “Triệu tướng công có gì dặn dò, sau này cứ nói một tiếng.”
Con hàng này còn muốn tiếp tục đòi tiền thưởng đây.
So với Triệu Hãn, Hoàng lão gia quả thực keo kiệt đến cực điểm.
Triệu Hãn mang thị nữ về khách phòng, mỉm cười nói: “Tự mình ngồi đi.”
“Nô tỳ không dám.” Tiểu Thúy mặt mang nét sợ hãi.
Triệu Hãn cười an ủi: “Đừng sợ, lúc trước nói những thứ đó, đều là cho người ngoài xem. Ta trân trọng nữ tử nhất, trong nhà nhiều tỳ nữ như vậy, một người cũng chưa từng bạc đãi.”
Xem ở trên phần Triệu Hãn bộ dáng tuấn tú, Tiểu Thúy đối với điều này nửa tin nửa ngờ.
Triệu Hãn hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu Thúy trả lời: “Tiểu Thúy.”
“Ta hỏi tên thật của ngươi.” Triệu Hãn nói.
Tiểu Thúy nói: “Hoàng Tam Muội.”
Triệu Hãn tiếp tục hỏi thăm: “Ngươi đã họ Hoàng, đồng tông với Hoàng lão gia?”
Tiểu Thúy trả lời: “Nô tỳ cũng không biết, gia đình trong thôn, hơn phân nửa đều là họ Hoàng.”
“Bao tuổi rồi?” Triệu Hãn hỏi.
“Mười bảy.” Tiểu Thúy nói.
“Vậy ngươi lớn tuổi hơn ta.” Triệu Hãn thấy nàng vẫn là rất câu nệ, liền kéo nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi, “Tỷ tỷ đừng sợ, mau ngồi xuống trước nói chuyện.”
Nghe Triệu Hãn gọi mình tỷ tỷ, Tiểu Thúy ở cùng lúc sợ hãi, lại có chút hưởng thụ trong lòng.
Nhìn ngang nhìn dọc, Triệu Hãn đều không giống như giả bộ, hơn nữa là tú tài công tuấn tú như vậy.
Chợt, trái tim Tiểu Thúy điên cuồng đập, ảo tưởng sau khi xong việc, Hoàng lão gia mang khế ước bán thân đưa tới, mình có thể theo tiểu tướng công này đi trong thành.
Triệu Hãn tiếp tục tán gẫu việc nhà, đây là thuật nói chuyện dễ dàng kéo gần khoảng cách nhất: “Tỷ tỷ trong nhà có mấy người?”
Tiểu Thúy thành thành thật thật trả lời: “Đại tỷ đã lập gia đình, nhị tỷ bệnh chết, phía dưới còn có hai đệ đệ. Cha mẹ đều đang trồng trọt cho Hoàng lão gia, mấy năm trước không nộp nổi tiền thuê đất, nô tỳ bị gán nợ làm nha hoàn, đại đệ cũng gán nợ làm sai vặt.”
“Thật sự là đáng thương mà, tỷ tỷ không cần khổ sở, cuộc sống sau này sẽ tốt lên.” Triệu Hãn nhẹ nhàng nói.
Nghe được lời bình thường này, Tiểu Thúy đột nhiên không biết sao muốn khóc.
Nàng mười hai tuổi đã tới Hoàng gia làm nha hoàn, mấy năm qua mặc cho đánh mắng, làm sai chút việc chính là một trận đòn, nào có ai sẽ đến an ủi nàng như vậy?
Huống chi, người nói chuyện, còn là quý công tử, là tú tài tướng công từ trong thành đến.
Tiểu Thúy nghĩ: Sau này nếu có thể hầu hạ Triệu tướng công, nghe hắn nói thêm vài câu quan tâm mình, dù bị chủ mẫu đánh chết tươi, đời này cũng coi như đáng giá.
Triệu Hãn giúp Tiểu Thúy sát lệ: “Tỷ tỷ chớ khóc.”
“Không khóc, không khóc.” Tiểu Thúy vội vàng giơ ngang tay áo, mang nước mắt lau sạch sẽ, nặn ra nụ cười nức nở nói, “Triệu tướng công, ngươi tốt như vậy, tiểu thư nhà nào có thể gả cho tướng công, đời trước khẳng định từng hầu hạ Quan âm Bồ Tát.”
Tiểu Thúy lúc lau nước mắt, lộ ra vết thương cổ tay, như bị roi trúc vụt.
“Hoàng lão gia còn đánh ngươi?” Triệu Hãn hỏi.
Tiểu Thúy trả lời: “Hạ nhân làm sai việc, nên đánh, không trách lão gia.”
Triệu Hãn vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Hạ nhân cũng là người, có thể nào tùy tiện đánh chứ? Hoàng lão gia quá đáng giận rồi!”
Tiểu Thúy vội vàng nói: “Là nô tỳ không tốt, đánh vỡ cái chén của lão gia, bị đánh một trận cũng là đáng đời.”
“Ngươi không thể nghĩ như vậy.” Triệu Hãn bắt đầu thông dụng cách vị luận, “Tống triều có một nhà đại học vấn, tên là Chu Hi, người đọc sách đều gọi hắn Chu Tử. Đồng sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, phàm là người đọc sách, đọc đều là sách thánh hiền Chu Tử chú giải. Ngươi biết Chu Tử nói thế nào không? Hắn nói mỗi người sinh ra bình đẳng. Làm hoàng đế, làm quan tướng, làm lão gia, làm hạ nhân, mọi người sinh ra đều giống nhau, không có ai thấp kém hơn so với ai khác.”