Chương 154: Ngựa gầy Dương Châu (1)
Tiểu Thúy mờ mịt nói: “Chu Tử lão gia thật nói như vậy?”
“Chu Tử chính là nói như vậy.” Triệu Hãn vô cùng đau đớn nói, “Nhưng những kẻ từng đọc sách kia, đều bóp méo lung tung lời của Chu Tử. Làm lão gia, biết rõ không đúng, còn muốn ức hiếp kẻ dưới, ngươi nói có phải rất xấu không?”
Tiểu Thúy theo bản năng gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Lão gia đánh kẻ dưới, luôn là kẻ dưới không đúng.”
Triệu Hãn nhịn không được ôm trán, cái nơi vớ vẩn gì vậy, tẩy não cấp nô cho nghiêm trọng như thế, Duyên Sơn bên kia bình thường hơn nhiều.
Triệu Hãn chỉ có thể nói: “Loại đạo lý này, ta từ từ giảng cho ngươi. Chúng ta đi trong phòng cách vách, ta dạy cho ngươi đọc sách biết chữ.”
Trong lòng Tiểu Thúy ngạc nhiên lẫn vui mừng, ngoài miệng lại nói: “Nô tỳ ngốc lắm, sợ là không học được.”
“Không sợ, cách vách còn có kẻ so với ngươi càng ngốc hơn.” Triệu Hãn cười nói, “Còn có, sau này đừng tự xưng nô tỳ, nói ‘ta’ là được rồi.”
Đẩy ra cửa phòng cách vách, Triệu Hãn hô: “Thiết Ngưu, đã đến giờ đọc sách.”
Trương Thiết Ngưu đang nằm ở trên rương tiền ngủ, mơ mơ màng màng nghe được lời này, nhất thời sợ tới mức bật dậy: “Ta... Ta buồn tè, ta muốn đi ỉa!”
“Cút về đi, ngồi cho thẳng!” Triệu Hãn quát lớn.
Trương Thiết Ngưu vẻ mặt tủi thân và uất ức, nhìn Tiểu Thúy một cái: “Tiểu nương này cũng nhập bọn?”
Triệu Hãn cười nói: “Chuyện sớm muộn gì.”
Trương Thiết Ngưu nhịn không được muốn trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Một phu tử, một con hát, một khổ lực. Bây giờ tốt rồi, ngay cả tỳ nữ cũng đến tạo phản, nói ra sợ để người cười chết.
Đội ngũ tạo phản, sắp lớn mạnh đến năm người.
Nhà tổ Hoàng thị.
“Lão gia, lão gia!”
Gia nô chạy như điên vào, vui sướng nói: “Triệu tướng công đưa bạc đến rồi!”
“Thật?” Hoàng Tuân Đạo nháy mắt đứng lên, phân phó hạ nhân, “Mau dâng trà ngon chút, mang Triệu tướng công mời vào trong sảnh.”
Hoàng Tuân Đạo đổi một bộ quần áo mới, tự cảm thấy có thể diện hơn nhiều, sẽ không bị người trong thành xem thường nữa.
Hắn cất bước vào phòng, thấy Triệu Hãn đang uống trà, lập tức cười chắp tay: “Vãn sinh đặc biệt chuẩn bị trà ngon, tiền bối uống thuận miệng không?”
“Miễn cưỡng có thể uống được.” Triệu Hãn buông bát trà, khen ngợi, “Tiểu hữu có lòng rồi.”
Tú tài trở lên, có thể gọi nhau bằng hữu.
Tú tài trở xuống, dù là già gần đất xa trời, cũng chỉ xứng bị người ta gọi một tiếng tiểu hữu.
Người đọc sách với nhau, nếu luận tiền bối hậu bối, phải dựa theo thời gian thi đỗ tú tài, cử nhân, tiến sĩ để tính.
Hoàng Tuân Đạo hỏi: “Tiền bối đã chọn bãi xong chưa?”
“Chọn xong rồi.” Triệu Hãn hất quạt gấp làm màu, “Mậu Sinh, cho bạc.”
Trần Mậu Sinh xách theo một cái túi, đập mạnh ở trên bàn, cởi bỏ miệng túi nói: “Tròn năm trăm lượng bạc, các ngươi tự mình cân.”
Hoàng Tuân Đạo mắt cũng dại ra, vội nói: “Mau mau lấy cân đến!”
Đối với thổ tài chủ ở nông thôn mà nói, nếu không kinh thương làm ăn, dựa hết vào từ ruộng đất thu lợi, năm trăm lượng tuyệt đối là một món tiền khổng lồ.
Một gia nô lớn tuổi bị gọi tới nghiệm chứng chất lượng bạc, tiếp theo lại lấy cân để cân trọng lượng.
Rất nhanh, gia nô nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo bạc không có vấn đề.
Hoàng Tuân Đạo vội vàng nịnh bợ: “Tiền bối không hổ xuất thân đại tộc, làm việc quả nhiên hào sảng!”
“Năm trăm lượng bạc, đã tính là cái gì?” Triệu Hãn phe phẩy quạt gấp, “Tiểu hữu có từng đi Tô Châu chưa?”
Hoàng Tuân Đạo nói: “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, vãn bối đối với Tô Châu ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Tô Châu chẳng những có người giỏi tay nghề, còn có đầu bếp tốt nhất thiên hạ.” Triệu Hãn chém gió, “Muốn ăn vây cá, thì bảo người ta xuống biển đi vớt. Muốn ăn óc khỉ, bảo người ta lên núi đi bắt. Lúc ta theo học ở Tô Châu, năm trăm lượng bạc, chẳng qua là tiền một bữa cơm.”
Những lời này, đều là nghe Phí Như Di nói.
Trừ một bữa cơm năm trăm lượng bạc quá nhảm nhí, cái khác đều là thật. Tô Châu cuối đời Minh, thích tìm kiếm cái lạ, thích ăn vây cá, thích ăn óc khỉ, đều là thủ đoạn so đấu giàu có của thương nhân.
Hoàng Tuân Đạo hít một ngụm khí lạnh: “Một bữa cơm năm trăm lượng?”
“Thật sự là nông dân, không kiến thức gì.” Triệu Hãn cười khẩy nói, “Năm trăm lượng bạc tính là gì? Một bữa cơm hơn một ngàn lượng cũng có. Nam Kinh Bắc Kinh, Nguyên Tiêu hội đèn lồng, một ngọn đèn ngao giá trị mấy vạn!”
Đèn ngao, Hoàng Tuân Đạo từng nghe nói, cũng biết món đồ chơi đó đốt tiền, đáng tiếc mãi không cơ hội tận mắt nhìn thấy.
Triệu Hãn chém càng dữ, Hoàng Tuân Đạo lại càng tự ti.
Lão vốn định, sau khi san bằng bãi, kho hàng xây đến một nửa lại tăng giá. Nhưng giờ này khắc này, lại vội vàng đánh mất ý niệm này, sợ đắc tội gia tộc phía sau Triệu Hãn.
Hoàng Tuân Đạo cười lấy lòng khen: “Tiền bối kiến thức rộng rãi, vãn sinh thật sự bội phục.”
Triệu Hãn đột nhiên dùng đầu lưỡi liếm môi, mặt lộ vẻ ngả ngớn cười đê tiện: “Ngươi đưa tới Tiểu Thúy kia, tuy chỉ là tỳ nữ ở nông thôn, nhưng cũng rất có tư sắc. Nói thật, bản công tử trong nhà thị nữ cũng nhiều, lại còn chưa từng dùng nha đầu sơn dã bực này. Thật thật là... Có một phen phong vị khác, có thể mang khế ước bán thân của nàng đưa tới hay không, ta tính mang về nhà chậm rãi hưởng dụng.”
“Cái này dễ nói chuyện.” Hoàng Tuân Đạo trở nên phi thường dứt khoát, “Tiền bối đã thích, ta liền cho một đứa nữa. Vài tỳ nữ thô dã, có thể được tiền bối rủ lòng thương, tính các nàng tổ tiên phù hộ rồi!”
Năm trăm lượng bạc cũng đã lấy ra, còn để ý mấy nha hoàn?
Nô bộc trong nhà Hoàng Tuân Đạo, mặc kệ là nam phó nữ phó, đó đều là phí tổn có thể xem nhẹ.
Hàng năm luôn có tá điền nợ tiền thuê, bức bách như thế nào nữa cũng vô dụng, còn có thể mang tá điền đánh chết hết?
Khi nào, trong nhà thiếu người dùng, bảo tá điền nợ tiền thuê mang thiếu nam thiếu nữ đưa tới đổi tiền thuê đất là được.
Tiểu Thúy cùng đệ đệ của nàng, lúc trước tổng cộng đổi năm thạch địa tô, còn đổi tám chỉ bạc vay nặng lãi.
Cộng lại cũng chỉ mấy lượng bạc mà thôi.
Ở dưới Hoàng Tuân Đạo thúc giục, chẳng những rất nhanh mang tới khế ước bán thân của Tiểu Thúy, hơn nữa còn mua một tặng một, lại đưa đến một tỳ nữ Tiểu Hồng.
Trong lòng Hoàng lão gia còn có chút luyến tiếc, Tiểu Thúy và Tiểu Hồng, đều là bộ dáng thanh tú, hơn nữa bị dạy dỗ phi thường nghe lời.
Vì kiếm nhiều tiền, cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích.
Quay đầu lại hỏi thăm một phen, xem tá điền nhà ai có con gái xinh đẹp, đưa tới chậm rãi dạy dỗ là được.
Triệu Hãn biểu hiện sắc dữ hồn thụ*, vuốt ve bàn tay mềm mại của Tiểu Hồng nói: “Hoàng tiểu hữu, tỳ nữ trong nhà ngươi tuy keo kiệt, không nuôi được mấy phần lễ nghi, lại cũng may nguyên nước nguyên vị, trên người mang theo khí tức hương dã điền viên.”
* thành ngữ, hình dung đôi bên dùng mặt mày truyền tình, tâm ý hòa hợp