Trẫm

Chương 173: Khiếu hóa tử binh (1)

Chương 173: Khiếu hóa tử binh (1)


Trong từ đường Hoàng thị.
Bàng Xuân Lai đeo kiếm ngồi xếp bằng dưới đất, trước mặt hắn là hai lão sư tư thục, một người đến từ tư thục Hoàng gia, một người đến từ tư thục Lý gia.
“Các ngươi cũng nhìn ra, Triệu lão gia là muốn tạo phản.” Bàng Xuân Lai uy hiếp nói, “Các ngươi có thể đào tẩu, cũng có thể đi báo quan. Nhưng các ngươi nếu dám rời khỏi nơi đây, cả nhà tất nhiên đột tử, đất trong nhà cũng sẽ bị thu đi. Sau này, từ đường Hoàng gia sửa thành tư thục Võ Hưng, các ngươi đi theo ta dạy học đi.”
Hai thục sư mặt lộ vẻ đắng ngắt, đều không dám mở lời từ chối.
“Giang Tây không hổ nơi văn phong cường thịnh.” Bàng Xuân Lai cảm khái nói, “Rất nhiều thôn trấn Tuyên Hoá hương đều rất hẻo lánh, thế mà từng xuất hiện một trạng nguyên, một thám hoa, còn có mười mấy tiến sĩ. Khó có thể tưởng tượng nha.”
Hai thục sư vẫn không dám nói lời nào.
Trạng nguyên trong miệng Bàng Xuân Lai xuất thân trong núi, tức nơi Phí Ánh Củng hôm nay làm thổ phỉ.
Chính bởi vì xuất hiện trạng nguyên, thám hoa và rất nhiều tiến sĩ, mới đưa đến những nông thôn này thâu tóm đất đai tăng lên, thế mà tìm không ra bao nhiêu trung nông. Hoặc là đại địa chủ, hoặc là tiểu địa chủ tách ra, nông dân bình thường toàn bộ trở thành tá điền!
Hoàng gia trấn và thôn xóm xung quanh, chỉ ba Hoàng cùng Lý thị kia, bốn nhà nắm trong tay 90% đất canh tác, còn lại 10% cũng là tộc nhân bọn họ đang chiếm hữu.
Dân cư tổng cộng hơn 4000 một chút, bốn nhà bọn họ nam phó trẻ tuổi khỏe mạnh cộng lại đã vượt qua 50 người, có thể chuyển đổi thành đả thủ bất cứ lúc nào!
Cái này không tính là gì, căn cứ tư liệu lịch sử ghi lại, Giang Nam hào tộc cuối đời Minh, một nhà chiếm trăm vạn mẫu đất cũng không ngạc nhiên. Ở loại địa phương đó, ngươi căn bản tìm không ra trung nông họ khác, toàn con mẹ nó là địa chủ lớn nhỏ cùng tá điền.
Giống như những khối u, cắt không hết, mang Đại Minh đang sống sờ sờ kép sập.
Phí Thuần ngồi ở trên thuyền đánh cá chờ đợi, bên chân là cái túi vết máu đã khô một nửa.
Phí Như Hạc giẫm thềm đá đi lên, vò đầu bứt tai một trận, nhìn chằm chằm tấm biển gỗ “Võ Hưng trấn” hồi lâu.
Tới nhầm chỗ rồi?
Phí Như Hạc một đường ngồi thuyền, đã đi nhầm vài thôn trấn.
“Người anh em.” Phí Như Hạc gọi lại một nông dân gánh nồi, “Hoàng gia trấn có phải còn ở thượng du nữa hay không?”
Nông dân vừa tới trên trấn bổ sung nồi, cười nói: “Đây là Hoàng gia trấn, Triệu lão gia đổi tên.”
Phí Như Hạc nhất thời kích động hẳn lên: “Triệu lão gia có phải Triệu Ngôn, Triệu Tử Viết hay không?”
Nông dân mơ hồ nói: “Triệu lão gia chính là Triệu lão gia.”
“Đa tạ chỉ điểm.” Phí Như Hạc ôm quyền nói, lập tức xoay người hô to, “Mau lên đây, đến nơi rồi!”
Phí Thuần xách bao tải dính máu, mang con thuyền nhỏ đánh cá buộc ở bên bờ, liền bước nhanh tới bên cạnh Phí Như Hạc.
Hai chủ tớ tới khách sạn, làm ăn không phải tốt lắm, cũng sắp giữa trưa rồi, trong sảnh lớn cũng chỉ có vài người ăn cơm.
Cửa khách sạn còn dán bố cáo: Bản trấn bỏ số tiền lớn mua bắp ngô, khoai lang, càng nhiều càng tốt, thu mua gấp hai giá thị trường, ai có ý có thể liên hệ chưởng quầy khách sạn Hoàng Đại Lượng.
Phí Như Hạc không khỏi thở dài nói: “Hãn Nhi sợ là sống không tốt, cũng sắp không còn lương thực ăn rồi.”
Phí Thuần nói: “Chưởng quầy khách sạn này, hẳn là người của Hãn ca.”
Chưởng quầy khách sạn ban đầu, là thân tín của Hoàng Tuân Đạo, bị phạt vào núi đốt than củi, cũng coi như một loại cải tạo lao động.
Hoàng Đại Lượng biết không nhiều chữ, chỉ có thể viết tên mình, có thể nhận ra tên đồ ăn lại không biết viết. Hắn sau khi được đề bạt làm chưởng quầy, mỗi ngày còn phải rút thời gian đi tư thục ở bên cạnh nghe, về khách sạn vừa làm việc vừa luyện chữ.
Triệu lão gia nói, trong vòng một năm, nếu không học được cộng trừ nhân chia, học không đủ hai trăm chữ, sang năm liền đổi người khác làm chưởng quầy!
“Hai vị khách quan, là dùng bữa hay ở trọ?” Tiểu nhị chạy tới hỏi.
Tiểu nhị này là đệ đệ của Tiểu Thúy, trước kia chuyên chẻ củi cho Hoàng gia, hôm nay bị ném tới khách sạn làm tiểu nhị.
Phí Như Hạc nói: “Ta là tộc huynh đệ của Triệu lão gia, ta tên Triệu Nghiêu Niên.”
Con hàng này còn đọ sức với “Nghiêu Niên”, chỉ vì hắn sùng bái thúc tổ ——một vị danh thần cuối cùng của Phí gia, văn võ song toàn Phí Nghiêu Niên.
Điếm tiểu nhị mừng rỡ, nói với Hoàng Đại Lượng: “Chưởng quầy, huynh đệ nhà Triệu lão gia đến đây!”
Hoàng Đại Lượng hầu như từ quầy thuấn di ra, hai ba câu an bài xong công việc khách sạn, liền mang theo bọn họ tới trấn công sở.
Từ đường Hoàng gia, sửa thành tư thục của trấn Võ Hưng.
Nhà tổ Hoàng gia, sửa thành Võ Hưng trấn công sở. Tiền viện đều là nơi làm việc, bản thân Triệu Hãn ở hậu viện, Bàng Xuân Lai, Trần Mậu Sinh, Trương Thiết Ngưu và vợ con của hắn cũng ở hậu viện.
Một ít nha hoàn bà lão, bao gồm gả cho “quan quân”, đều có thể ở lại làm việc, ký khế ước ngắn lĩnh tiền lương theo tháng.
Vừa đi vừa tán gẫu, nói một ít biến hóa của Võ Hưng trấn.
Phí Như Hạc nhịn không được hỏi: “Trưởng trấn là cái gì vậy?”
Hoàng Đại Lượng giải thích: “Lý giáp trưởng đều không còn nữa, bây giờ chỉ có trưởng trấn, phía dưới trưởng trấn là bốn thôn trưởng.”
Phí Như Hạc hướng Phí Thuần nhìn lại, hai chủ tớ đều vẻ mặt chấn động.
Cái này đã không phải tạo phản bình thường, Triệu Hãn thế mà dám trực tiếp thay đổi chế độ!
Hoàng Đại Lượng thấy bọn họ bị chấn động, nhất thời cười nói: “Cái này tính là gì? Triệu lão gia còn để nữ nhân làm quan đấy.”
“Nữ nhân làm quan?” Phí Như Hạc chưa nghe hiểu.
Hoàng Đại Lượng giải thích: “Tiểu Hồng nha hoàn nhà Hoàng lão gia trước kia, bây giờ đổi tên là Hoàng Phi, Triệu lão gia tự mình đặt tên cho. Người ta bây giờ là trưởng ban phụ nữ trẻ em của Võ Hưng trấn, nữ nhân và trẻ con đều thuộc về nàng quản. Triệu lão gia nói, không cho phép tùy tiện đánh phụ nữ trẻ em, ai không nghe lời thì phạt đi quét đường trên trấn.”
Phí Thuần nghi hoặc nói: “Nữ nhân làm quan, các nam nhân đồng ý?”
Hoàng Đại Lượng cười nói: “Không đồng ý còn có thể như thế nào? Hơn nữa, nữ nhân làm quan, cũng chỉ là quản phụ nữ cùng trẻ con, chung quy không thể để nam nhân đi quản chứ.”
Đột nhiên, Hoàng Đại Lượng thấp giọng nói: “Triệu lão gia còn nói, không cho phép dìm chết trẻ sơ sinh nữa. Nếu như bị điều tra ra, thì thêm tiền thuê thêm tiền thuế, việc này cũng thuộc Hoàng trưởng ban quản.”
Phí Như Hạc gật đầu nói: “Quả thật không nên dìm chết trẻ sơ sinh.”
Hoàng Đại Lượng thở dài nói: “Nếu nuôi sống được trẻ con, ai làm loại chuyện đó chứ? Thật ra, Triệu lão gia không cần định ra quy củ, nhiều người bây giờ đều chia đất, ruộng cũng giảm tiền thuê đất, sống được rồi thì không ai làm bậy nữa.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất