Chương 174: Khiếu hóa tử binh (2)
“Tất cả đều chia đất?” Phí Như Hạc hỏi.
Hoàng Đại Lượng nói: “Còn có hơn hai mươi hộ không chia.”
Không được chia đất, đều là trung nông cùng tiểu địa chủ, hôm nay thuộc loại đối tượng bị thôn dân cô lập.
Công sở trấn Võ Hưng.
Triệu Hãn nói với mấy người làm quan: “Từng hộ một, bảo bọn họ phóng thích gia nô. Nô bộc nguyện ý về nhà, chủ nhân không cho phép ngăn trở. Muốn tiếp tục làm, thì đổi thành khế ước ngắn, mỗi tháng bao nhiêu tiền công viết rõ ràng. Sau này không cho phép xưng chữ ‘nô’ nữa, gọi là người hầu, người làm thuê, nhân viên cái gì đều được. Còn có, không cho phép đánh người hầu, ai dám đánh người hầu nữa, thì đưa vào trong núi đốt than củi!”
Trần Mậu Sinh đạt được mệnh lệnh, lập tức mang theo Tiểu Hồng xuất phát, tới thôn nào làm việc, thôn trưởng thôn đó nhất định phải toàn lực giúp đỡ.
Trong nhà trung nông nuôi không nổi nô bộc, đối tượng lần này đả kích, là mấy hộ tiểu địa chủ còn sót lại.
Trong nhà nô bộc nhiều, nuôi bảy tám người.
Trong nhà nô bộc ít, cũng chỉ một hai người.
Không nhấc lên nổi sóng gió gì!
Hơn nữa, Triệu Hãn không phải cưỡng chế thanh trừ người hầu, thứ nhất tránh cho gia nô mất đi việc làm, thứ hai cũng có thể giảm bớt cảm xúc mâu thuẫn.
Chỉ hai ngày thời gian, gia nô còn sót lại của trấn Võ Hưng đã bị Trần Mậu Sinh thả hết, số ít nguyện ý tiếp tục làm người hầu.
Không cho lấy khế ước bán mình của gia nô nói chuyện, vì che giấu dân cư, dân gian hầu như tất cả đều là khế ước trắng, căn bản không đi quan phủ báo bị, xé bỏ giấy tờ bán thân liền lập tức trở thành người tự do.
Kế tiếp, đó là bức bách tiểu địa chủ chia gia đình, một hộ vượt qua mười người phải chia gia đình!
Còn có, tiểu địa chủ và trung nông, không cung cấp thanh niên khỏe mạnh biên luyện đoàn dũng. Bởi vậy không thể đạt được ưu đãi giảm thuế, toàn bộ cho mức thuế nặng, thẳng đến bọn họ cung cấp thanh niên khỏe mạnh tòng quân mới thôi.
...
Phí Như Hạc đi ở trên đường nhỏ nông thôn, phát hiện mạ đều đã cắm xuống, cả trai lẫn gái được tổ chức lại đào mương nước.
Hơn nữa tràn đầy nhiệt tình, thỉnh thoảng truyền ra một trận tiếng cười vui.
Hoàng Đại Lượng chủ động giải thích: “Trước kia chỉ có hai mương nước, một cái dùng guồng nước từ dưới sông lấy nước, một cái từ dòng suối nhỏ trên núi dẫn nước xuống. Hôm nay nông nhàn, Triệu lão gia liền tổ chức thôn dân làm mương nước, đào ra mương nước mọi người đều có thể dùng. Triệu lão gia nói giữ lời, hắn nói mương nước là tài sản chung, vậy khẳng định chính là tài sản chung.”
“Nông dân tin?” Phí Như Hạc nghi hoặc nói.
“Đương nhiên tin chứ. Lời Triệu lão gia nói, câu nào chưa thực hiện? Thôn dân nợ lợi tức cùng tiền thuê đất, hai ngày trước hắn lôi ra đốt hết, Triệu lão gia là thật sự tốt với chúng ta.” Hoàng Đại Lượng cười nói, “Ngày đầu tiên bắt đầu đào, Triệu lão gia còn xắn tay áo, tự mình dẫn người cùng nhau đào mương. Ngươi từng thấy lão gia như vậy? Cũng không cần quan phủ thúc giục, các thôn dân tự mình tới, ngay cả đại cô nương tiểu tức phụ cũng đang bỏ sức.”
Phí Như Hạc nhịn không được vò đầu, luôn cảm thấy nơi này cổ quái, cụ thể cổ quái như thế nào lại nói không nên lời.
Phí Thuần làm một gia nô, hắn có thể có càng nhiều lý giải hơn.
Hắn có thể thay vào thân phận thôn dân, nếu thực có một người như vậy, chủ trì chia ruộng giảm thuế giảm tiền thuê, còn hứa hẹn đào mương nước mọi người sử dụng, hắn cũng sẽ tự mang lương khô ra sức đào mương.
Càng đi càng gần, Phí Như Hạc đột nhiên bừng tỉnh, rốt cuộc phát hiện nơi nào cổ quái.
Phàm là loại xây dựng công trình cơ sở này, ở huyện Duyên Sơn bên kia, hoặc là do quan phủ tổ chức, hoặc là do đại tộc chủ trì. Dân chúng làm việc, ai cũng mặt mày đau khổ, vừa có cơ hội liền lười biếng cố tình sai sót.
Mà hiện trường thi công trước mắt, lại nhìn thấy vô số khuôn mặt tươi cười, mồ hôi như mưa lại càng làm càng hăng say.
Không cần hô khẩu hiệu, không cần tuyên truyền tư tưởng gì.
Chỉ cần cho nông dân một phần hy vọng, bọn họ sẽ phát ra nhiệt tình lao động.
Nếu cho nông dân một vạn phần hy vọng, bọn họ có thể thay trời đổi đất!
Triệu Hãn dẫn đầu giết chết địa chủ, chia ruộng, giảm thuế, giảm tiền thuê, phát lương, thả nô lệ, thiêu hủy tiền thuê ruộng cùng vay nặng lãi nợ góp. Qua một bộ lưu trình, đã cho nông dân mười phần hy vọng.
Phí Thuần một đường âm thầm quan sát, hắn cảm thấy Triệu Hãn có thể được việc, nhưng không dám nói ra trước mặt Phí Như Hạc.
“Giết!”
“A!”
Cách công sở trấn Võ Hưng càng lúc càng gần, hai chủ tớ nghe mà hô giết một trận.
Phí Như Hạc rốt cuộc hưng phấn hẳn lên: “Mau đi xem xem, Hãn Nhi đang luyện binh!”
Chạy như điên một lúc, Phí Như Hạc tới ngoài cổng công sở, cao giọng hô: “Triệu Tử Viết, ta đến rồi, ta đến theo ngươi làm việc lớn!”
Không bao lâu, Triệu Hãn đứng ở cửa, nhìn thấy Phí Như Hạc có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: “Ngươi là tới làm đại tướng quân? Nhưng trong tay ta chỉ có năm trăm binh sĩ.”
“Chớ nói năm trăm binh sĩ, năm mươi người cũng được!” Phí Như Hạc kích động khó nhịn.
“Ca ca.” Phí Thuần theo kịp, khẽ hô một tiếng.
Triệu Hãn gật đầu cười nói: “Ngươi cũng tới rồi? Tốt lắm.”
Sau khi nhà tổ Hoàng gia bị sửa thành công sở trấn, một đoạn tường sân cũng bị đẩy đổ, vườn hoa bị dọn dẹp thành đất bằng, cùng ngoài sân nối liền một chỗ làm nơi luyện binh.
Phí Như Hạc rất nhanh nhìn thấy đội ngũ, có chút thất vọng nói: “Binh khí đúng tiêu chuẩn cũng không có?”
“Nghèo mà, dùng tạm đi.” Triệu Hãn cũng rất bất đắc dĩ.
Vì nhanh chóng luyện tập quân trận, ứng đối quan binh bao vây tiễu trừ, Triệu Hãn không làm huấn luyện quân sự sinh viên gì cả.
Bắt đầu đã là Uyên Ương trận phiên bản đơn giản!
Chặt tre bương làm lang tiển*, cành cây đoạn đầu giữ lại, bảo vệ quân đội bạn tiến lên. Đây là lang tiển binh.
* là một ngọn giáo nhiều nhánh, có nhiều lưỡi với các lưỡi được gắn vào cành cây. Các lưỡi dao có thể được nhúng trong chất độc. Lang tiển là một vũ khí rất phù hợp để phòng thủ, vì sẽ rất khó để đối thủ tấn công người sử dụng mà không mạo hiểm tiếp xúc với lưỡi.
Lại dùng vung nồi bằng gỗ làm khiên, tay cầm lưỡi liềm hoặc dao làm bếp, để mà yểm hộ cùng ngăn địch. Đây là đằng bài thủ.
Vót trúc vàng cứng rắn làm thân mâu, buộc chặt lưỡi kéo làm mũi mâu, là lực lượng trung tâm sát thương kẻ địch. Đây là trường mâu thủ.
Tre bương, trúc vàng, vung nồi, lưỡi liềm, dao làm bếp, kéo... Đây là trang bị của nông dân quân trấn Võ Hưng, nhìn qua giống như một đám lính ăn mày.
Phí Như Hạc là muốn làm đại tướng quân, ở trong tưởng tượng của hắn, binh sĩ dưới trướng mình, nên là đao kiếm sắc bén, giáp trụ đầy đủ, quân dung uy vũ.
Giấc mộng và hiện thực, tựa như chênh lệch có hơi xa.