Chương 201: Phá vạn tặc mà không có thương vong (2)
Cuối cùng, Lưu Định tìm được khế ước bán thân của gia nô trong nhà, nươm nướp lo sợ dâng đến tay Trần Mậu Sinh.
Trầu Mậu Sinh đọc tên từng người một, sau khi đọc xong, hỏi: “Còn có khế ước bán thân của ai chưa được lấy đến không?”
“Ta!”
Một gia nô đứng lên: “Khế ước bán thân của ta không có ở đây.”
Trần Mậu Sinh mỉm cười nói: “Lưu lão gia, ngươi không thành thật.”
“Tìm, lập tức đi tìm, nhất định là đã bỏ sót rồi!” Lưu Định vội vàng nói.
Không bao lâu sau, lại có mấy khế ước bán thân được đưa tới.
Trần Mậu Sinh đứng trước mặt tất cả mọi người tiêu hủy toàn bộ khế ước bán thân, rồi nói với đám gia nô: “Ai tình nguyện đi theo ta không? Không cần phải chịu tính tình của chủ nhân nữa!”
Lần lượt của ba người đứng ra.
Trần Mậu Sinh nói: “Có từng bị cắt xén tiền hàng tháng chưa?”
“Tháng nào cũng bị cắt xén.” Một gia nô nói
Trần Mâu Sinh chỉ vào bạc trên đất: “Lấy lại chỗ các ngươi bị cắt xén, đừng có lấy loạn lung tung quá nhiều.”
Ba gia nô kia lập tức đi lấy bạc, chỉ dám lấy hai ba lượng.
Thấy tình hình như thế, lại có mấy gia nô đi ra, lấy bạc ở phía sau Trần Mậu Sinh.
Trong đó thế mà lại có một đôi huynh muội, ca ca mười hai mười ba tuổi, muội muội mới chỉ có bảy tám tuổi.
“Còn lại đều không tình nguyện đi?”
Trần Mậu Sinh nhìn lướt qua một lượt: “Không đi cũng được, đều là huynh đệ tỷ muội số khổ, ta giúp các ngươi đổi khế ước bán thân thành khế ước thuê công nhân.”
Ký lại khế ước một lần nữa ngay tại chỗ, cách làm này nhất định vô dụng, về sau chủ nhân sẽ trở mặt không nhận.
Nhưng mà, chỉ cần chủ nhân không nhận, nhất định trong lòng gia nô sẽ có oán hận.
Trần Mậu Sinh dẫn theo tam gia nô được giải phóng, lập tức đi đến nhà tiếp theo, thế mà lại thực sự không cướp bạc và lương thực.
Lưu Định ngây ngốc ngồi trên đất, nhìn lương thực và tiền bạc bên người, rồi lại nhìn mấy gia nô, bỗng nhiên có một loại cảm giác nằm mơ hoang đường.
Chạy hết tất cả các nhà lớn ở thành nam, tổng cộng Trần Mậu Sinh dẫn theo năm mươi mốt gia nô, đa số gia nô vẫn như trước không muốn rời khỏi chủ nhân, mặc dù sau này bọn họ có thể bị ngược đãi, đánh chửi.
Ngay sau đó, Trần Mậu Sinh lại chiêu mộ được hơn mười con hát.
Thậm chí hắn còn chạy tới thanh lâu kỹ quán, có sáu kỹ nữ nguyện ý đi cùng với hắn, quy công (những người đàn ông làm trong nhà thổ) chủ động đi theo có chín người – Trần Mậu Sinh và đám quy công này, đều là những người đã từng bị đội nón xanh!
Trương Thiết Ngưu chạy đến bến tàu chiêu mộ người, chiêu mộ được hơn hai mươi khổ lực (khổ lực), cũng dẫn đi hơn bảy nươi người là người nhà của những khổ lực.
Hai vị sĩ tử Tiêu Hoán và u Dương Chưng nhìn đám gia nô, khổ lực, kỹ nữ và quy công này, trên mặt đầu có chút cổ quái.
u Dương Chưng khinh thường cười lạnh: “Hùng chủ của ngươi, phải dựa vào những người này để giành thiên hạ?”
“Ài.” Tiêu Hoán cảm khái một tiếng, “Tiên sinh đúng là thần nhân, trong thiên hạ, còn có ai có thể để mắt đến những người đê tiện này? Tiên sinh giải cứu bọn họ, bọn họ nhất định sẽ thề sống chết mà đi theo.”
Đúng vào lúc này, vô số người chạy đến bẩm báo, kết thành đội chủ động chạy đến đầu quân.
Những người này là một quần thể đặc thù, hơn hữa ở Đại Minh gần như hình như hình thành một tầng lớp.
Tầng lớp du dân!
Nông dân mất đi lượng lớn đất đai, nên đi vào thành làm công để sinh sống. Bọn họ ở nông thôn thuộc lại đào nông, ở trong thành thuộc vào loại du dân không có tịch, chỉ có thể là một vài công việc đê tiện. Cũng có một vài người dấn thân vào đả hành, cũng có một vài người đi bán hàng rong, còn đa số thì phải đi làm khuân vác, còn có rất nhiều người làm ăn mày.
Ngươi có thể hiểu đây là nông dân công bản triều Minh, hơn nữa nông dân công này không có chứng nhận thân phận.
Trương Thiết Ngưu chiêu mộ khổ lực ở bến tàu, tin tức nhanh chóng truyền ra, vô số du dân chen chúc đi đến đầu quân, bọn họ cũng là người vô sản, hơn nữa rất nhiều người còn là đàn ông không có người nhà.
Triệu Hãn cũng bị chấn kinh, có khoảng hơn hai nghìn người đến đầu quân!
…
Huyện An Phúc.
Phía bắc Hòa Thủy, bạo dân biến thành thổ phỉ, bọn họ trèo đèo lội suối đi vào huyện An Phúc, nhung lại một đường kéo theo đến hơn vạn người!
Nhiều người nên thế lớn, kẻ cầm đầu đã quên mình họ gì, thế mà lại chạy tới tấn công huyện thành.
Được thôi, cũng không xem như là mất trí nhớ.
Ở tình huống bình thường, đừng nói là hơn vạn người, chí dù có hơn nghìn người cũng có thể khống chế được huyện thành.
Tuần phủ lại nhanh chóng ngồi thuyền chạy trốn, dẫn theo binh lính đi sau mà đến trước, thế mà lại đuổi kịp đến ngoài huyện thành hạ trại.
Tham báo biết được có đạo tặc chui đầu vào lưới, Giải Học Long lập tức để cho thuyền đi về hướng khác. Hắn tự dẫn theo một nghìn người ẩn nấp vào thành, lại phái hơn năm trăm người nấp vào Mông Cương Lĩnh, tiếp đó phái một nghìn người mai phục ở rừng cây ở phía tây nam huyện thành.
Thủ lĩnh của đạo tặc tên là “Chấn La Tiêu”, đến phái thám tử ra thăm dò cũng không biết, thế mà lại mơ mơ hồ hồ dẫn theo hơn vạn người đến công thành.
“Giết tặc!”
Đột nhiên, trên cổng thành vang lên tiếng trống, Giải Học Long lấy ra soái kỳ của mình, một nghìn binh linh chiêu mộ tạm thời và nha dịch dựng lên vô số cờ xí.
Chấn La Tiêu kinh hãi, sợ hãi la lên: “Có mai phục, mau chạy!”
Lập tức, hơn vạn đạo tặc kinh hoảng lui lại, Giải Học Long tự mình dẫn binh lính đi ra khỏi thành đuổi theo, đám đạo tặc này sợ tới mức đến lương thực cũng không cần mà ném lại.
Đột nhiên, phục binh ở tây nam đánh ra, đạo tặc hoàn toàn sụp đổ.
Một nhign năm trăm phục binh ở Mông Cương Lĩnh đã có một nghìn người đi vòng về phía nam, chặn đường lui của đám đạo tặc.
Đạo tặc nhìn thấy cờ xí từ xa vọng đến, sợ tới mức liều mạng chạy về phía đông, ngay lúc đó năm trăm phục binh còn lại cở Mông Cương Lĩnh cũng đánh ra.
Rất nhiều đạo tặc quỳ xuống xin tha, còn phần nhiều đạo tặc thì chạy về phía biên giới đông bắc, hoàn toàn chính là hoảng loạn không biết đi đường nào, bởi vì chờ đợi bọn họ chính là sông Lô Thủy.
Hon vạn đạo tặc, bị tiêu diệt trong một trận, thương vong của quan binh bằng không.
“Phủ soái dùng binh như thần, giống như Dương Minh Công vậy,” Tả Hiếu Thành chắp tay khen ngợi nói, “Vãn sinh vô cùng bội phục”
Giải Học Long lại chau mày, “Sao Triệu tặc kia còn chưa xuất hiện?”
Lý Tông Học đoán nói: “Chắc là biết được hành tung của quan binh, sợ tới mức trốn vào tòa núi lớn nào rồi.”
“Tặc này không tiêu diệt, lòng ta khó yên.” Giải Học Long dặn dò nói, “Phái nhiều thám tử đi tìm kiếm, một khi phát hiện tung tích của Triệu tặc, cho dù đi vào núi cũng phải nhanh chóng tiêu diệt!”