Trẫm

Chương 200: Phá vạn tặc mà không có thương vong (1)

Chương 200: Phá vạn tặc mà không có thương vong (1)


Tiêu Hoán cười lạnh nói: “Ngươi chết không sao cả, cha mẹ trong nhà có người hầu hầu hạ. Nếu như ta chết, mẹ già ở nhà ngươi tới chăm sóc sao? Cô nhi quả phụ ngươi chăm sóc? Ngươi là con cháu thế gia, nói cũng là nhẹ nhàng!”
u Dương Chưng không còn lời gì để nói, chuyện này liên quan đến hiếu đạo, không thể tùy tiện nói lung tung.
Tiêu Hoán chỉ vào bến tàu thành nam: “Ngươi nhìn chỗ đó, thế mà phố xá lại khôi phục rồi, thương thuyền chạy trốn cũng đã quay lại vận chuyển hàng. Ngươi đã từng thấy phản tặc nào như thế chưa?”
u Dương Chưng giãy dụa ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy bến tàu vẫn phồn hoa như trước.
Vẻ mặt hắn lộ thần sắc kinh hãi, hắn coi Triệu Hãn là họa lớn của triều đình. Có thể đánh chiếm phủ thành không những không cướp bíc mà còn nhanh chóng khôi phục trật tự, đây không phải là phản tặc bình thường!
Lúc này, Triệu Hãn đang đứng ở đầu thuyền, quan sát tình hình ở bến tàu.
Tiêu Hoán chỉ vào Triệu Hãn, thấp giọng nói: ‘Hiến Văn lão đệ, đây là hùng chủ, ngươi có tin không?”
“Thế thì cũng là cường đạo!” u Dương Chưng vẫn còn mạnh miệng.
“Cổ hủ,” Tiêu Hoán khinh bỉ nói, “Triều đình ngày hôm nay, đã có khuynh hướng sụp đổ. Đám người ngu xuẩn các ngươi, ánh mắt thiển cận, sớm muộn cũng sẽ bị tòa nhà cũ kỹ này sụp xuống đè chết. Rồi sẽ có một ngày, ngô chủ nhất định sẽ quét sạch lãnh thổ, sáng tạo ra thiên hạ tươi sáng!”
u Dương Chưng cười khẩy nói: “Ngươi còn muốn làm Tể tướng khai quốc? Sợ rằng sẽ là công thần bị tiêu diệt!”
Tiêu Hoán vui tươi nói: “Ngươi đừng có mơ dùng kế ly gián gì, nếu như có thể làm công thần khai quốc, bị tru di cửu tộc thì như thế nào? Ít nhất lão tử cũng từng phong quang, còn không phải tốt hơn đi làm tụng côn gấp trăm lần sao?”
“Thứ đi trái với đạo lý! Tên điên!” u Dương Chưng chửi mắng.
Tiêu Hoán hỏi lại: “Trên đời này có ai mà không điên?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên ngoài thành nam náo loạn lên.
Trần Mậu Sinh đã vào thành, dẫn theo người làm công tác chính trị, đi từng nhà từng hộ tuyên truyền tư tưởng Đại Đồng, rất nhiều gia nô không có vướng bận gì hăng hái nhập quân.
Thuận tiện, cũng hành hung chủ cũ một chút!

Phủ Cát An có rất nhiều vọng tộc, nhưng người của dòng họ nào nhiều nhất?
Lưu thị.
Con của Hán Cảnh đế, Trường Sa Định Vương Lưu Phát, tổng cộng sinh mười sáu con trái, trong đó con trai thứ nhất phong An Thành hầu, quản lý các huyện An Phúc, Vĩnh Tân, Thái Hòa.
Từng đời từng đời sinh sôi nảy nở, thế mà đã trải rộng các huyện Cát An, thậm chí trải rộng toàn bộ Giang Tây.
Cát An có hơn một nghìn thôn xóm, từng thôn từng thôn đều có họ Lưu.
Lúc này, Trần Mậu Sinh đang ở trong một nhà Lưu thị ở Cát Châu Đường – chủ tông và tổ trạch của đại tộc nhất định sẽ không ở trong thành, bởi vì trong thành căn bản không chưa được.
Gia đình này lấy kinh thương làm nghề sinh sống, cho nên chuyển đến định cư ở trong thành, nhưng cũng có điền sản ở nông thôn.
“Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!”
Bọn họ tưởng rằng Trần Mậu Sinh tới cướp hết nhất đồng loạt quỳ xuống dưới đất xin tha. Thậm chí còn chủ động dâng tiền tài và lương thực lên, chỉ mong phản tặc thỏa mãn khẩu vị, hi vọng phản tặc sẽ không giết người.
Trần Mậu Sinh nói: “Triệu tiên sinh sáng lập hội Đại Đồng, Đại Đồng là cái gì? Đại Đồng ở nông thôn, chính là mỗi người có điền canh, mỗi người có cơm ăn, mỗi người có áo mặc. Trong thành không có nông dân, nhưng trong thành có rất nhiều gia nô…”
“Đại Đồng không phân cao thấp quý tiện, thân sĩ thương nhân đều là người, lẽ nào nô bộc không phải là người sao? Dưới sự quản lý của Triệu tiên sinh, đã không còn gia nô, toàn bộ gia nô đều được phóng thích.Chúng ta không cần bạc, cũng không cần lương thực, Đại Đồng sẽ làm chủ cho người cơ khổ, các ngươi mau lấy khế ước bán thân của gia nô ra đây!”
Lưu Định ngây ngốc nhìn phản tặc này, nhất thời tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Phản tặc không cần vàng bạc, cũng không cần lương thực, thế mà lại chạy tới đây để phóng thích gia nô?
“Nhanh lên, lấy khế ước bán thân của gia nô ra đây, ta còn phải đi nhà tiếp theo nữa!” Trần Mậu Sinh nổi giận nói.
Lưu Định sợ tới mức run chân run tay, vội vàng nói: “Ta… ta đi lấy ngay.”
Khế ước bán thân còn chưa tới nơi, Trần Mậu Sinh tiếp tục tuyên truyền nói: “Các vị huynh đệ tỷ muội gia nô, các ngươi không phải sợ. Không lừa gạt mọi người, trước kia Triệu tiên sinh cũng từng làm gia nô…”
“Ồ!”
Cả sân ồ lên, nhóm gia nô khiếp sợ, phản tặc chiếm lĩnh phủ thành lần này, thế mà lại có thể là một gia nô!
Ngoài chấn kinh thì còn có chút hưng phấn.
Trần Mậu Sinh còn nói: “Triệu tiên sinh là gia nô, ta trước kia là con hát, chúng ta đều là người ti tiện. Nhưng thiên hạ có ai mà không phải là người ti tiện? Điền hộ là điền nô, nông hộ là nông nô, công nhân là cố nô, binh sĩ là quân nô. Đến ngay cả người đọc sách, cũng không phải là đi làm nô tài cho người ta sao? Làm quan thì là quan nô, thi khoa cử là sĩ nô. Ai cao quý hơn ai?”
“Tình nguyện đi với chúng ta, về sau đều là huynh đệ tỷ muội. Muốn trồng trọt thì chia ruộng cho các ngươi, muốn làm công việc chân tay thì tìm cho các ngươi một công việc. Không có người nào dám khi dễ các ngươi, không có người nào còn dám đánh chửi các ngươi, các ngươi là chủ của chính mình. Các ngươi nhìn ngươi ở phía sau lưng ta, Trần Hoài, trước kia ngươi làm cái gì?”
“Con hát.”
“Lưu Chấn Tông, trước kia ngươi làm cái gì?”
“Hắc hắc, ta là gia nô của Lưu lão gia ở trấn Mai Đường.”
“Lưu Cao, trước kia ngươi làm cái gì?”
“Ta là gia nô của Lưu lão gia ở trấn Bạch Sa.”
“Tiêu Trọng, trước kia ngươi làm cái gì?”
“Ta là gia nô của Tiêu lão gia của trấn Hoàng Kiều.”
“Hôm nay các ngươi đã ă no chưa”
“Bữa nào cũng ăn no.”
“Có ngươi nào dám đánh chửi các ngươi không?”
“Làm gì có!”
“…”
Nhìn Trần Mậu Sinh và thủ hạ của hắn oai phong lẫm liệt, trong lòng rất nhiều gia nô bắt đầu sinh ra hâm mộ.
Cuộc sống của gia nô có tốt hơn, đơn giản là phai xem phẩm đức của chủ nhân, mà cái này thường thường là thứ không đáng tin cậy nhất.
Lấy Từ Hà Khách mà nói, hắn đối với gia nô cũng coi như là lương thiện, nhưng ngoài hắn ra thì sao? Con trai thứ nhất của Từ Hà Khách, về sau chính là bị gia nô bạo động giết chết.
Khi tiểu triều đình nam Minh kháng Thanh, có vô số gia nô khởi nghĩa vũ trang, họ tình nguyện đầu nhập vào Mãn Thanh, cũng muốn làm chủ nhân của chính mình!
Trong lịch sử, Lưu tặc ở Thiểm Tây chỉnh đánh tới Hồ Quảng, gia nô của các tỉnh Giang Nam đều đứng lên khởi nghĩa
Khắp mặt đất Đại Minh đều là hỏa dược, chỉ cần đốt một đốm lửa nhỏ thôi cũng sẽ nổ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất