Chương 207: Tăng cường tổ chức lại quân đội (2)
Ngoại trừ quân trực chiến, còn lại thì toàn bộ lui về trong thành thao luyện, sở tham tướng và doanh trại trong thành bị biến thành nơi luyện binh.
Thao luyện mấy ngày, tân bĩnh mới miễn cưỡng có thể bày trận, đáng tiếc chỉ hơi chút thay đổi thì sẽ sinh loạn.
Vì sao Triệu Hãn không cướp lương tiền của nhà giàu ở ngoài thành.
Bởi vì toàn bộ phủ Cát An, các huyện đã lần lượt vận chuyển thu lương, tất cả lương thực đều ở kho phía tây thành, tất cả bạc đều ở nội viện Tri phủ. Lương tiền này, phải đến tháng hai sang năm, mới bắt đầu vận chuyện tới kinh thành, bây giờ thì đã thành Triệu Hãn được lợi.
Quân lương đầy đủ, lương thực ăn no, mặc dù thao luyện vất vả, quân pháp nghiêm khắc, nhưng các binh lính cũng vô cùng nhiệt tình.
Mỗi khi đến thời gian nghỉ ngợi, các Tuyên giáo quan ở mỗi tiếu sẽ bắt đầu ân cần hỏi han. Sau khi kéo gần quan hệ với binh lính, các Tuyên giáo quan bắt đầu giảng giải quân pháp, tuyên truyền giảng giải các loại thông tục thành tư tưởng Đại Đồng.
Thật ra, Tuyên giáo quan này cũng có chút mơ hồ.
Khi binh lính luyện tập, bọn họ đã nghe Trầu Mậu Sinh nói. Lúc nghỉ ngợi, bọn họ vừa học vừa đọc, lấy đạo lý mình vừa lĩnh hội được giảng giải cho binh lính nghe.
Có khi, thậm chí Tuyên giáo quan bị binh lính hỏi cho mơ hồ, mang cái đầu dầy dấu chấm hỏi chạy tới thỉnh giáo Trần Mậu Sinh, khiến cho binh sĩ các đồn cười ha ha.
Ngay lúc tân binh luyện tập đã đi vào quỹ đạo, đột nhiên Triệu Hãn nhận được tin tức, Tuần phủ Giải Học Long dẫn binh đến đây.
Triệu Hãn lập tức dừng luyện tập, mệnh lệnh binh sĩ chuẩn bị tốt phòng thủ, cũng triệu tập Tổng tiếu quan (Bả tổng) đến mở cuộc họp.
Bây giờ, Phí Như Hạc thống lĩnh 500 quân, còn trợ giúp Triệu Hãn thống lĩnh toàn quân. Đúng lúc thời đểm hăng hái, vỗ bàn nói: “Nên thủ vững thành, bây giờ chúng ta có hơn 3.000 người, thiếu một chút nữa là đến 4.000. Có binh có lương, vậy thì còn sợ tên Tuần phủ bé nhỏ kia cái gì?”
Tiêu Hoán nói: “Tại hạ cho rằng, nên bỏ thành mà đi, để phủ thành lại cho Thái Giám. Thái Giám vì để chối tội, nhất định sẽ buộc tội Tuần phủ, triều đình sẽ giúp chúng ta bãi quan Tuần phủ kia. Bây giờ, đám quan binh này, thật ra đều là binh lính địa phương, là Giải Học Long chiêu mộ. Một khi Tuần phủ bị bãi quan, đám binh lính địa phương này sẽ tự động giải tán. Có thể dùng trí, thì không cần phải đánh bừa. Chúng ta nhìn thì giống như có gần 4.000 người, nhưng trong đó hơn phân nửa đều là tân binh, ngay cả quân trận còn chưa được thao luyện tốt.”
Lời này vừa nói ra, phần lớn quan quân đều tỏ vẻ tán thành.
Không cần biết là có thừa nhận hay không, thì trong lòng những quan quân xuất thân chân lấm tay bùn này vẫn có chút sợ hãi đối với quan phủ.
Bọn họ sợ hãi Tuần phủ, sợ hãi quan binh, có thể không đánh thì tốt nhất sẽ không đánh.
Thấy mọi người đều không nói gì, giống như đã bị Tiêu Hoán thuyết phục, Phí Như Hạc phẫn nộ nói: “Mấy người gan bé các ngươi, thấy quan binh đã muốn rút lui vậy thì còn tạo phản cái gì? Đều về nhà trống trọt hết đi!”
Trong đó bao gồm cả Trần Mậu Sinh, cũng không nhịn được cúi đầu, đúng là bọn họ sợ hãi, triều đình phái quan lớn đến, thì trong lòng bọn họ lại càng sợ hơn.
Trương Thiết Ngưu phụ họa nói: “Đánh, cho dù là đánh, lão tử cũng không sợ.”
Trần Mậu Sinh lên tiếng nói: ‘Ta cảm thấy, Tiêu đội trưởng (đội quân nhu) nói có lý. Nếu triều đình xử lý Tuần phủ, đám binh lính địa phương này sẽ tự động tan rã, vậy thì chúng ta còn đi liều cái gì?”
Phí Như Hạc cười lạnh: “Vậy sau này cũng đừng đánh trận nữa, ngồi đó đợi Hoàng đế giúp chúng ta đi, tốt nhất là tự mình thoái vị.”
Mọi người không nói gì, đều nhìn về phía Triệu Hãn.
Triệu Hãn mỉm cười nói: “Kế của Tiêu đội trưởng, đúng thật là kế sách tốt nhất. Tiêu đội trưởng trí mưu vô song, đúng là Trương Lương, Gia Cát của quân ta.
Trong lòng Tiêu Hoán có chút hưởng thụ, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nhận sùng bái của mọi người.
“Nhưng mà!”
Triệu Hãn đứng lên nói: “Triệu Thiên tổng (Phí Như Hạc) nói cũng không phải không có lý, hắn nhìn như lỗ mãng không có trí nhưng lại nói ra nhược điểm trí mạng của quân ta. Các ngươi đều đang sợ hãi, không dám đấu trực diện với Tuần phủ! Một tên Tuần phủ mà thôi, chỉ dẫn theo mấy nghìn binh lính địa phương, binh lực tương đương với chúng ta, chúng ta còn có phủ thành làm chỗ dựa, rốt cuộc có cái gì phải sợ?”
Ngoại trừ một vài số ít, thì quan quân còn lại đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng lửa giận của Triệu Hãn.
“Vốn dĩ, ta nghe xong kế của Tiêu độit rường, cũng tính rút khỏi phủ thành,” Triệu Hãn đập bàn nói: “Nhưng bây giờ, ta quyết định không đi, lão tử muốn rèn luyện dũng khí của các ngươi! Thủ vững thành trì cho ta!”
“Vâng!”
Phí Như Hạc mừng rỡ.
“Tổng trấn (cách gọi Tổng binh),” Tiêu Hoán vội vàng nói: “Xin Tổng trấn cân nhắc, đừng có vì tranh đấu nhất thời.”
Triệu Hãn lắc đầu nói: “Tiêu đội trưởng, ngươi không hiểu. Đôi khi, kế sách tốt nhất chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta đang tạo phản, phải đánh ra quân uy, nếu không không biết đến bao giờ đám quân quan trước mắt này mới có thể đánh trực diện với quan binh!”
Tiêu Hoán gấp gáp nói: “Quân uy có thể từ từ đánh ra, còn sợ sau này không chiến trận để đánh sao?”
“Lúc này lùi bước, sau này sẽ không lùi bước nữa?” Giọng điệu Triệu Hãn kiên quyết nói, “Đám quan quân trong phòng này, còn có binh lính trong thành, đều là hạt giống tạo phản của chúng ta. Ngay cả hạt giống cũng không sung mãn, sau này phát triển ra hoa màu có thể cường tráng sao? Đánh, nhất định phải đánh. Đánh cho hạt giống chúng ta tự tin lên, đánh cho quan phủ Giang Tây nghe tin đã phải sợ mất mật.”
“Cái này…” Tiêu Hoán muốn nói lại thôi.
Triệu Hãn nói: “Tiêu đội trưởng, ngươi là người thông minh, người thông minh thường thích mưu lợi. Nhưng đôi khi, chúng ta không thể mưu lợi, biết rõ núi có hổ, những vẫn xông vào trong núi!”
Tiêu Hoán thở dài một tiếng: “Tổng trấn tính đánh như thế nào?”
Triệu Hãn cười nói: “Chúng ta chiếm cứ thành kiên cố, lương thảo sung túc, lương phủ Cát An trưng thu năm nay, ngoại trừ bị Giải Học Long mang đi, phần lớn đều nằm trong tay chúng ta. Vậy thì sợ gì? Người sốt ruột nên là Giải Học Long, hắn đã đánh mất phủ thành, hắn không dám kéo dài. Một là sợ triều đĩnh hỏi tội, hai là phải trả lại thuyền đã mượn cho thươn nhân, ba là hắn không dám kéo dài vì vấn đề lương thảo.”
“Đúng là như thế.” Tiêu Hoán không thể không thừa nhận, người thật sự sốt ruột nên là Giải Học Long.