Chương 208: Trồng ruộng ăn cơm (1)
Giải Học Long đã rất gấp đến hoảng rồi.
Phủ thành Cát An có nguồn gốc từ thời nhà Đường, lúc đó, phía nam ít người, thành trì lấy quân sự làm trọng, thành trì cao sâu nhưng diện tích không lớn. Hơn nữa, ngoại trừ cửa thành dựa vào Cán Giang, các cửa thành khác đều có kiến trúc theo kiểu ủng thành. Trên mỗi cổng thành còn có tháp tên, thậm chí còn có một vài tòa tháp pháo —— trong quân Triệu Hãn tạm thời không có pháo thủ và cung tiễn thủ.
Hơn ba nghìn phản tặc, chỉ cần lương thảo sung túc, chiếm cứ loại thành trì này thì dù mấy nghìn quan binh đánh đến mười năm cũng không đánh hạ được.
Thậm chí còn không cần tiêu phí khí lực duy trì trị an, bởi vì hơn 80% dân cư đều sống ở các phố xá ngoài thành.
Giải Học Long cũng khi dễ Triệu Hãn không có thủy quân, thương thuyền lớn ở ngoài thành đều đã chạy hết, Triệu Hãn chỉ cướp được mấy chiếc thuyền lớn. Mặt hàng này dùng thuyền phong tỏa phủ thành, tự mình đóng quân trên Bạch Lộ Châu, bắt đầu chiêu mộ người chế tạo vũ khí công thành.
Sau đó hắn phát hiện, thợ rèn và thợ mộc rất hiếm, tất cả đều đã bị Triệu Hãn bắt vào trong thành chế tạo binh khí.
Vậy thì chỉ có thể đi hương trấn xung quanh chiêu mộ!
Công tượng và bách tính khổ không nói nổi, trong lòng mọi người đều tràn ngập oán hận, bọn họ không bị phản tặc khi dễ, mà lại bị quan phủ áp bách.
Quan phủ chiêu mộ binh dịch là không trả tiền, đều thuộc loại tính chất phục dịch, còn phải tự mang theo lương khô và công cụ. Hơn nữa, Giải Học Long tạm thời chặt đứt hậu cần, phái thuyền đi châu phủ khác trung thu lương thực, trước mắt cũng không có lương tiền trả cho dịch công.
Trong lòng nhóm dịch công tràn ngập lửa giận, đương nhiên làm việc cũng lười biếng, tốc độ chế tạo vũ khí cực đáng lo ngại.
Trong lòng Giải Học Long sốt ruột, chỉ có thể không ngừng thúc giục, quan lại phía dưới lại thúc giục dịch công, đánh mắng giống như cơm bữa.
Thân sĩ thương nhân có thương thuyền bị chiêu mộ, thúc gục Giải Học Long mau chóng trả thuyền, bọn họ còn phải đi nơi khác làm ăn, trì hoãn thêm một ngày thì sẽ tổn thấy thêm bạc.
Tấu chương buộc tội của Thái Giám, đã ở trên đường đến kinh thành.
Cũng không được coi thường đám thân sĩ thương nhân này, bởi vì ở Giang Tây rất nhiều tiến dĩ, có chức vị ở trong triều cũng quá nhiều. Bọn họ mà phát động đế mối quan hệ của mình, thì tấu chương buộc tội sẽ như bay tuyết về phía kinh thành.
Vì tiêu diệt phản tặc, Giải Học Long trưng lương trưng dịch, cũng khiến cho bách tính hận đến nghiên răng nghiến lợi.
Vị Tuần phủ này, đã đắc tội với toàn bộ Thái Giám, thân sĩ, thương nhân, bách tính!
Không cần biết có đoạt lại được phủ thành hay không, nhưng khẳng định con đường làm quan của hắn là xong đời rồi.
…
“Phủ soái, phá nhà đi.” Lý Tông Học khuyên nhủ.
Vẻ mựt Giải Học Long sầu khổ: “Phản tặc không phá nhà, thế mà Tuần phủ lại đi phá nhà, ta đây là làm quan cái gì?”
Bình thường mà nói, quân thủ thành sẽ chủ động phá dỡ nhà của dân cư ở ngoài thành, thậm chí còn đốt rừng cây ở gần đó. Đây là vì để ngăn cho bên công thành, khó có được nguyên liệu chế tạo vũ khí, đồng thời cũng để cho bên công thành khó bố trí phục binh.
Nhưng Triệu Hãn thủ thành lại nhất định không phá nhà, muốn để lại cho Giải Học Long!
Cát An đã nhiều năm nay không có chiến sự, đến cả dưới chân thành cũng có rất nhiều nhà của dân cư được dựng lên phi pháp.
Nếu Giải Học Long muốn công thành thì phải phá dỡ các ngôi nhà này đi. Nếu không khi Triệu Hãn ném lửa xuống dưới, nhất định sẽ cháy một mảng lớn, trận chiến tấn công và phòng thủ nhất định sẽ biến thành đại hội nướng.
Hơn nữa sau khi phá nhà, vật liệu gỗ có thể dùng để chế tạo vũ khí.
Nhưng Giải Học Long thực sự dám phá nhà của dân cư sao?
Lý Tông Học nói: “Phủ soái, Tri phủ, Tri huyện đã chết, bọn họ đó là tuẫn thành tuẫn quốc. Phủ thành bị chiếm đóng, triều đình hỏi tội, phủ soái sẽ phải đứng mũi chịu sào. Thái Giám trấn thủ cũng bị tội lớn, nhưng Thái Giám ở Nam Xương, không tham dự chiến sự ở đây. Thái Giám vì chối tội, nhất định sẽ đổ hết toàn bộ sai lầm lên đầu phủ soái. Nếu không mau chong thu phục phủ thành, người bị bãi quan hạ ngục sẽ chính là ngài!”
Phụ tá Tuần phủ có mấy người, hôm nay đã chạy hết rồi, chỉ còn lại một mình Lý Tông Học.
Bao gồm cả Tả Hiếu Thành mấy người trước đó đến đây tìm nơi nương tựa, nhưng khi biết phủ thành bị chiếm đóng đã lập tức biến mất không thấy hình dáng.
“Đợi thêm một chút, đợi thêm một chút.” Giải Học Long tiến thoái lưỡng nan, hắn thật sự không dám phá hủy nhà của dân cư.
Trong thành ngoài thành lâm vào trạng thái giằng co như thế.
Lúc Triệu Hãn ở phủ thành, còn có thời gian luân phiên huấn luyện tân binh, buối sáng buổi chiều mỗi ngày sẽ điều động 500 binh lính tiến hành thao luyện.
Mà bên Giải Học Long, nếu không đóng quan ở Bạch Lộ Châu, bốn phía xung quanh đều là nước Cán Giang, thì chắc là quân lính địa phương đều đã chạy hết rồi.
Lần quyết chiến này, không phải trận chiến bất ngờ.
Quyết chiến là không gấp được, hai bên đều đang kiên nhẫn chuẩn bị.
Triệu Hãn vội vàng huấn luyện tân binh, Giải Học Long cũng đang luyện binh. Vị Tuần phủ này, vừa phái người đến Châu phủ bên cạnh trưng lương, vừa thỉnh cầu thân sĩ chiêu mộ hương dũng, bởi vì chút binh trong tay hắn bây giờ không thể nào phá được thành.
Đảo mắt đã qua hai tháng.
Mấy trăm binh lính địa phương vừa mới chiêu mộ được, còn chưa đi đến bờ sông đã bất ngờ tạo phản, nửa đêm đánh ngất quan quan rồi trực tiếp chạy trốn.
Ngay sau đó, hai chiếc chiến thuyền của Giải Học Long cũng bị mất, sau đó binh lính ở Bạch Lộ Châu cũng bắt đầu nhảy sông chạy trốn. Bọn họ biết không thể nào công được thành, nên không muốn chịu chết với Tuần phủ, mới chỉ có hai ba ngày mà quân số đã giảm đi một phần tám.
Đối mặt với quẫn cảnh như thế, Giải Học Long thế mà vẫn còn bình tĩnh được, phái tâm phúc canh phòng nghiêm ngặt binh lính chạy trốn. Đồng thời lại tăng thức ăn cho binh lính, vô cùng khen thưởng đối với binh lính có biểu hiện tốt.
Đào binh vẫn tồn tại, nhưng cuối cùng cũng coi như ngăn chặn được tình thế.
Lúc này, Giải Học Long trong lòng còn ảo tưởng, quan hệ của hắn và Bố chính sứ Hà Ứng Thụy không tệ. Phía trước có thể thuận lợi mộ binh, đi Thụy Kim còn có Hà Ứng Thụy hỗ trợ, hy vọng lần này có thể tăng binh tăng lương cho hắn.
Nhưng mà, hắn vừa viết thư phái người gửi đi thì đột nhiên nhận được thư mật của Hà Ứng Thụy.
Trong thư chỉ có mấy chữ: “Thái Giám vu oan, hy vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt.”
Giả Học Long bỏ thư mật xuống, mặt như tro tàn, tất cả đều hết rồi.