Chương 227: Truyền giáo Đại Đồng (1)
Phí Như Lan mỉm cười nói: “Phí Thuần nói, trong vòng hai ngày thì có thể đến trấn Vĩnh Dương.”
Từ Dĩnh mơ hồ nói: “Trấn Vĩnh Dương nào?”
“Trấn Vĩnh Dương của huyện Lư Lăng,” Phí Như Lan nói xong thì hỏi, “Ba vị tướng công có từng biết phản tặc Triệu Ngôn của Lư Lăng?”
Lưu Tử Nhân gật đầu nói: “Có nghe nói, có lời đồn Triệu Ngôn thân cao tám thước, sức mạnh có thể khiêng được đỉnh, văn võ toàn tài. Chỉ vì nhiều lần cố gắng mà không thi đỗ, chán ghét tham quan ô lại, nên dẫn người làm phản tặc. Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Phí Ngyên Giám cũng từng nghe nói nên bắt đầu nói: “Ta nghe nói dưới trướng Triệu ngôn này còn có 108 anh hùng Lương Sơn bạc, đều là anh hùng hào kiệt Giang Tây. Còn có người tên là Triệu Nghiêu Niên, biết công phu Thê Vân Tung của Võ Đang, chân trái giẫm lên chân phải, vù một cái đã nhảy lên trên phủ thành Cát An, giết sạch sẽ quan lại trong thành.”
Được rồi, “truyện Anh hùng xạ điêu”, xem ra đã truyền ra khắp rồi, công phu Thê Vân Tung cũng được nhiều người biết đến rồi.
Chỉ là không biết, thủ hạ Triệu hãn có người nào biết Hàng Long Thập Bát Chưởng không đây.
Đột nhiên, Từ Dĩnh mở miệng nói: “Tên đại tặc Triệu Ngôn này chắc không không phải là Tự Tử Viết đã chứ?”
Lưu Tử Nhân, Phí Nguyên Giám kinh hãi, hai mặt nhìn nhau.
Phí Như Lan có chút bất đắc dĩ, chỉ biết cười trừ nói: “Đại tặc Triệu Ngôn chính là Tự Tử Viết.”
“Vậy thì Triệu Nghiêu Niên đó là Như Hạc thiếu gia?” Từ Dĩnh lại hỏi.
“Từ tướng công lại đoán đúng rồi.” Phí Như Lan nói.
“Ài!”
Từ Dĩnh chậm rãi ngồi xuống, nói nhỏ: “Ta biết mà, ta biết mà. Ta vừa nghe đến đại tặc Triệu Ngôn thì đã cảm thấy chắc là Trạc Trần. hắn và tiên sinh (Bàng Xuân Lai), đã sớm muốn tạo phản, sớm hãy muộn rồi sẽ có một ngày này.” Nói rồi nói, Từ Dĩnh cười khổ, “Ta vừa mới thi đỗ tú tài, nói không chừng còn có thể trúng cử.”
Lưu Tử Nhân điên cuồng vò đầu, đi tới đi lui trong khoang thuyền: “Cần gì phải thế chứ, đây là cuộc làm ăn mất đầu đấy.”
Phí Nguyên Giám lại có thể vỗ bàn nói: “Phản thì phản rồi. Vừa đúng lúc ta không thi đỗ tú tài, trong nhà chỉ còn hơn một nghìn mẫu đất, mua quan còn phải quyên cống trước (quyên sinh Quốc Tử Giám), còn không bằng tạo phản một lần!”
Phí Như Lan cúi người hành lễ: “Ngoại tử làm chuyện hồ đồ, lừa ba vị theo tặc, ta xin thay chàng xin lỗi mọi người.”
“Bỏ đi, bỏ đi,” Lưu Tử Nhân trầm lặng một lát rồi thở dài nói, “Năm nay, Duyên Sơn loạn giáo, nhóm địa chủ đều tăng thêm địa tô lại còn gặp phải hạn mùa xuân, cho dù cũng không sống tiếp được. Cho dù không đi theo tặc thì sợ rằng ta cũng làm thổ phỉ.”
Từ Dĩnh im lặng, không tỏ thái độ gì.
Trên thực tế, từ trước lúc lên thuyền hắn cũng đã đoán được chút ít. Nhưng Bàng Xuân Lai và Triệu Hãn đều có ân lớn với hắn, chuyến đi này đơn giản là để báo ân.
Ba người chào Phí Như Lan rồi cùng rời khỏi khoang thuyền.
Đợi bọn họ đi rồi, Phí Như Lan lại thở dài. Nàng không muốn làm bà tử tặc, chỉ muốn ở trong nhà có mấy trăm mẫu đất, nuôi một ít nha hoàn gã sai vặt rồi yên ổn sống qua ngày với trượng phu.
Nhưng tình hình này, nàng còn có thể có lựa chọn nào?
Chẳng những phải cúi người làm vợ phản tặc mà còn phải vì trượng phu mà đi trấn an lòng người.
Thuyền sắp đến trấn Vĩnh Dương, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, lần lượt đi đến đầu thuyền.
Qua nơi giao giữa Hòa Thủy và Lô Thủy, Phí Thần chỉ vào phía trước nói: “Hai bờ sông Hòa Thủy đều là địa bàn của chúng ta.
Lưu Tử Nhân nhìn lúa mạ tươi tốt hai bên bờ sông, kinh thán nói: “Một đường ngồi thuyền đến đây, chỗ này là nơi có lúa mạ tốt nhất.”
Phí Nguyên Giám có chút mơ hồ: “Sao ta lại không nhìn ra?”
Lưu Tử Nhân giải thích nói: “Ngươi đừng nhìn từng đường sông một, phải nhìn về chỗ xa hơn. Ngươi nhìn ruộng nước xa xa này, màu sắc đều rất xanh tươi, ven đường ở các châu huyện khác, chỉ cần cách nguồn nước xa một chút thì đã hạn đến mức có chút ngả vàng rồi.”
“Chỗ này không bị hạn mùa xuân sao?” Phí Nguyên Giám nghi hoặc nói.
“Cũng bị hạn, ngươi nhìn hai bên bờ sông xem.” Từ Dĩnh chỉ vào bên bờ.
Rõ ràng mực nước nông hơn rất nhiều, ở bờ sông sau khi nước rút còn có thể nhìn thấy bùn chưa xử lý hết.
Rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt.
Bởi vì mực nước giữa sông hạ thấp hơn rất nhiều, guồng nước không thể nào chảy bình thường. Vì thế nên hơi mười người đang đứng ở bờ sông, dùng thùng gỗ múc nước tát vào bờ, rồi lại dẫn nước đổ vào trong kênh để thuận tiện cho việc tưới nước cho ruộng ở gần đó.
Một đường chảy tới gần cuối kênh còn có một hồ nước tạm thời. Thôn dân ở nơi xa hơn cũng có thể không cần gánh nước, không cần phải chạy đến bờ sông ở xa nữa.
Lưu Tử Nhân nhếch miệng cười nói: “Ta thích nơi này.”
“Quan dân một lòng.” Từ Dĩnh bình luận.
Cách giải quyết này nhìn thì như đơn giản nhưng phải cần một người cực kỳ có uy vọng đến tổ chức. Nếu không thì dọc con kênh này không biết sẽ xảy ra bao nhiêu cuộc tranh cãi, thậm chí còn có thể bởi vì chuyện cướp nước mà đánh nhau tập thể.
Một đường ngồi thuyền từ Duyên Sơn đến đây thì chỉ có trấn Vĩnh Dương làm được thế này.
“Thay ca rồi, thay ca rồi!”
Lại có một nhóm người đi vào bờ sông, đám người lúc tước tát nước ở kênh cười ha ha đi lên bờ, hai bên nhìn nhau vừa nói vừa cười.
Có tên quan tuyên giáo gà mờ đứng ở bên bờ sông nói: “Nhìn thấy chưa, đây là tác dụng của nông hội, so với mấy người gánh nước tưới ruộng kia không biết tiện hơn gấp mấy trăm lần? Nông hội này, là nông dân Đại Đồng của chúng ta xây dựng đó… Ừm,” đột nhiên quan tuyên giáo dừng lại, cúi đầu lật quyển sổ nhỏ rồi tiếp tục nói, “Nông hội chúng ta chính là hội xã của nông dân. Nông dân hội xã phải giúp nông dân làm việc…”
“Tiêu tướng công, ngươi đừng nói nữa, giống như là hòa thượng đang niệm kinh vậy.” Có thôn dân trào phúng nói.
"Ha ha ha ha!"
Nhất thời, mọi người cười to, biến quan tuyên giáo thành người thuyết thư.
Vị Tiêu tướng công này, xuất thân là đồng sinh của Tiêu thị ở trấn Vĩnh Dương, rõ ràng nghiệp vụ còn chưa chuyên nghiệp lắm. Hắn tiếp tục lật quyển sổ nhỏ đọc: “Cái gì là thiên hạ Đại Đồng…”
“Mỗi người có ruộng đất, mỗi người có cơm ăn, mỗi người có áo mặc!” Một thôn dân đã học được trả lời, “Ngày ngày đọc, ngày ngày đọc, ta đều đã thuộc rồi.”
Lại một trận cười vang.
Cuối cùng quan tuyên giáo họ Tiêu cũng tức giận: “Các ngươi không được ngắt lời, ta còn chưa nói xong nữa!”
“Tiêu tướng công nói đi.” Nhóm thôn dân cười nói.
Quan tuyên giáo ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới đi lui ở bờ sông, vừa đi vừa nói: “Cái gì là người người đều có ruộng đất? Đồng ruộng của thiên hạ, bị hoàng thân quốc thích chiếm, bị quan viên văn võ chiếm, bị thân sĩ huân quý chiếm. Ngươi chiếm mấy vạn mẫu, hắn chiếm mấy nghìn mẫu, vậy thì lão bách tính ta sẽ không có ruộng đất, chỉ có thể làm điền hộ để được địa chủ cấp ruộng. Các ngươi nói, có phải đạo lý này không?”