Chương 226: Lừa lên thuyền tặc (2)
Đáng tiếc, còn không bằng không chém.
Sau khi hai yêu đạo Mã Liêu Dương và Trương Phổ Vi nổi dậy thì ngầm có nảy sinh mâu thuẫn.
Một người vừa chết, Trương Phổ Vi lập tức lên làm giáo chủ. Chẳng những chiếm cứ trấn Thượng lô mà còn phái người đi ben sờ sông Duyên Sơn truyền giáo, ở các huyện thành xung quanh đều bắt đầu xuất hiện giáo đồ Mật Mật giáo.
Mà ở huyện Nam Phong phía xa, giáo đồ Mật Mật giáo thế mà lại công chiếm huyện thành!
Phản tặc huyện Bình Hương, công chiếm huyện thành!
Phản tặc huyện Đô Xương, công chiếm huyện thành!
Điền binh huyện Thụy Kim bị Giải Học Long đuổi vào trong núi, mùa đông đã chết một số lớn, vào đầu mùa xuân cũng bắt đầu quay trở lại. Hơn nữa, càng ngày càng trở nên hung bạo, bắt đầu giết địa chủ cướp lương, sau khi ăn no mặc ấm thì công chiếm huyện thành.
Nếu như Giải Học Long còn sống thì đám phản tặc này căn bản không ngóc dậy được.
Hoặc là bị giết đến ngọn núi cũng không dám ra, hoặc là trực tiếp bị Tuần phủ tiêu diệt. Giải Học Long vừa chết, không có người nào có thể trấn áp phản tặc, Giang Tây đã liên tục mất bốn huyện thành.
So với phản tặc tấn công chiếm đống huyện thành thì dường như Triệu Hãn chủ động rời khỏi phủ thành là người ôn hòa nhất.
Phương hướng Tứ Xuyên.
Giặc cỏ vừa mới công chiếm phủ Quỳ Châu (phía đông bắc Trùng Khánh), sau đó đã lập tức đá phải miếng sắt cứng, bị Tần Lương Ngọc dẫn binh đuổi về Thiểm Tây, đúng thật là không hề có lực chống đỡ.
Phương hướng Hán Nam.
Giặc cỏ đánh cướp nhiều nơi của Hà Nam, Hồ Quảng, tình thế không thể nào đoán trước được, lương thực sung túc. Đối mặt với sự bao vây tiêu diệt của quan binh, lại tập trung ở Hán Nam lần nữa, sa vào lưới bao vây của quan binh đang giăng ra.
Nhưng mà, Thiểm Tây, Sơn Tây lại bùng nổ nạn hạn hán, liên tục hơn mười tháng không có mưa, từng đám từng đám phản tặc mới nổi dậy chạy ra bên goài.
Cuối cùng, Hoàng đế Sùng Trinh cũng chi chẩn tai, hơn nữa còn là dùng tiền riêng.
Đây là lần đầu tiên Sùng Trinh dùng tiền riêng làm chuyện công, cũng coi như là khó được, những Hoàng đế trước của Minh triều là kiên quyết không làm.
Lúc thời cục gian nan thì Thát Tử lại phá quan đi vào.
…
“Trạc Trần thật sự tình nguyện chia đất?” Lưu Tử Nhân bán tín bán nghi.
Phí Thuần cười nói: “Còn không phải sao? Thiếu gia và Hãn ca nhi hợp tác làm ăn ở Cửu Giang, năm ngoái đã phát tài lón rồi. Hai người bọn họ đang thiếu người hỗ trợ, chỉ cần các ngươi đi qua đó, người nhà sẽ đều có thể được chia đất.”
Từ Dĩnh khó xử nói: “Nhưng ta vừa mới thi được tú tài.”
Phí Thuần nói: “Thi đỗ tú tài càng tốt, Cửu Giang có nhiều đại nho có tiếng. Có thể vừa đọc sách vừa hỗ trợ làm việc, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể thi khoa cử.”
Lưu Tử Nhân nói: “Hay là, ta và Từ Dĩnh đi trước, để người nhà ở lại Duyên Sơn?”
“Để người nhà ở lại, các ngươi yên tâm sao?” Phí Thuần nói dối, “Thiếu gia và Hãn ca nhi có rất nhiều đất ở Cửu Giang, chia cho một nhà các ngươi mấy chục mẫu cũng không thành vấn đề!”
Lưu Tử Nhân do dự nói: “Nhưng lương thực đã trồng xuống đất thì sao có thể rời khỏi người được?”
Phí Thuần cười nói: “Loại đất này của các ngươi, nộp địa tô và các loại khác thì còn lại được bao nhiêu? Yên tâm, sau khi đi Cửu Giang, sẽ có lương thực phát cho các ngươi.”
Hai người về nhà bàn bạc lại, đều không nhịn được sự dụ hoặc của đất đai, quyết định dẫn cả nhà đi đến Cửu Giang.
Bọn họ không tin Phí Như Hạc nhưng lại tin tưởng Triệu Hãn sẽ thực hiện lời hứa.
Mơ mơ hồ hồ, nhà hai người đã lên thuyền tặc.
Lần xuất hành này, Lâu thị còn phái đến một con thuyền, nói với bên ngoài là Phí Như Hạc về nhà bà ngoại thăm người thân. Còn nói Phí Như Hạc đi theo biểu huynh làm ăn, kiếm được món tiền lớn ở Cửu Giang, làm như thế để che giấu tung tích của Phí Như Hạc.
Dẫn hai nhà Từ, Lưu lên thuyền, khi thuyền vừa đến cửa sông của trấn thì đột nhiên Phí Nguyên Giám ở bên bờ vẫy tay chào.
Sau khi lên thuyền thì tiểu tử này trực tiếp hỏi: “Ta nghe nói Như Hạc làm ăn lớn ở Cửu Giang?”
“Ngươi đều biết rồi?” Phí Thuần kinh ngạc hỏi.
Phí Nguyên Giám cười nói: “Đã truyền khắp Phí thị rồi, Lâu phu nhân gặp ai cũng nói chuyện này.”
Tốt rồi, Lâu thị cũng vất vả, sợ con bị hoài nghi là phản tặc.
Không đợi Phí Thuần mở miệng, Phí Nguyên Giám đã nói: “Năm nay ta lại không thi đỗ tú tài, đoán chừng cũng không đỗ được nữa, nên dứt khoát đi theo bọn người Như Hạc. Mẹ của ta (Trần thị) cũng nói, đi Cửu Giang để trải nghiệm cũng tốt, lang bạt một năm rồi quay về cưới thê tử lập nghiệp.”
“Vậy thì vừa đúng lúc thiếu gia đang thiếu người đây.” Trong lòng Phí Thuần mừng thầm, đoán chừng một năm rưỡi cũng chưa trở về được.
Kết quả là, chủ tớ hai người Phí Nguyên Giám, Phí Du cũng chủ động bước lên thuyền tặc.
Mọi người thuận theo Tín Giang đi xuống, rất nhanh đã đi đến Nam Xương.
Từ Dĩnh và Lưu Tử Nhân đều không phân rõ được phương hướng.
Chỉ có Phí Nguyên Giám đưa ra nghi hoặc: “Đây hình như là đi nhầm rồi.”
Phí Thuần giải thích nói: “Huyện Đô Xương có phản tặc làm loạn, trong hồ Bà Dương cũng có thủy phỉ tạo phản, nên chỉ có thể từ Namg Xương đi vòng qua Cán Giang mà lên.”
“Thì ra là thế.” Phí Nguyên Giám lập tức tin, bởi vì đây đều là tình hình thực tế.
Sau khi đi vào Nam Xương, Phí Thuần dẫn mọi người vào trong khoang thuyền ăn cơm, nhân cơ hội để cho thuyền công lái thuyền về phía nam.
Đi liên tục mấy ngày, tất cả mọi người bắt đầu mơ hồ, sao còn chưa tới Cửu Giang? Nhưng bọn họ chưa bao giờ rời khỏi nhà quá xa cũng không biết Cửu Giang có xa lắm không nên chỉ có thể ôm một bụng nghi hoặc.
Cho đến khi đi vào Hòa Lô Thủy, rốt cuộc Phí Nguyên Giám cũng không nhịn được hỏi: “Không phải là đi vào hồ Bà Dương sao? Sao lại đi vào một con sông nhỏ!”
“Mời vào bên trong nói chuyện,” Phí Thuần mỉm cười, mời Lưu Tử Nhân, Từ Dĩnh vào trong.
Phí Như Lan an vị ở trong khoang thuyền, đứng dậy hành lễ: “Ba vị tưởng công vạn phúc, ta là đích thê Phí Như Lan của Hãn ca nhi.”
Triệu Hãn thành hôn rồi?
Nghe tên này đúng là tiểu thư Phí gia.
Đối mặt với nữ quyến, ba người không dám thất lễ, đều gọi đệ muội.
Phí Nguyên Giám không nhịn được hỏi: “Đệ muội là phòng nào của Phí gia?”
Khuê danh ở cổ đại không tiết lộ ra bên ngoài, đến ngay cả Phí Nguyên Giám cũng chưa từng nghe qua tên Phí Như Lan. Hơn nữa, nữ tử khuê các xuất môn đều đeo khen che mặt, cũng không có người nào trực tiếp gặp mặt như Phí Như Lan.
Phí Như Lan trả lời nói: “Như Hạc là đệ đệ của ta.”
“Thì ra là Nga Hồ đại tiểu thư,” Phí Nguyên Giám người nói, “Nghe Lâu phu nhân nói, bà đã cho trưởng nữ đi Cửu Giang thăm người thân, thì ra là vẫn luôn ở trên thuyền.”