Chương 55: Mưa thuận gió hoà (1)
Bàng Xuân Lai nhắm mắt dưỡng thần, ngực phập phồng, hít thở dồn dập, thật lâu không thể bình tĩnh.
Lộc Thiện Kế cái tên này, khiến lão nhớ lại một ít chuyện cũ, một ít chuyện cũ rất không vui!
n chủ của Bàng Xuân Lai tên là Vương Tại Tấn, không giống với trong 《 Minh sử 》 ghi lại, Vương Tại Tấn cũng không phải cái gì không có mưu sâu, không biết binh. Người ta chính là dựa vào chống giặc Oa lập nghiệp, một đường đảm nhậm chức quan, có một nửa đều có liên quan với quân sự.
Năm Thiên Khải thứ hai, Vương Tại Tấn thay thế Hùng Đình Bật, đảm nhiệm Binh bộ thượng thư kiêm hữu phó đô ngự sử, kinh lược Liêu Đông, Kế Trấn, Thiên Tân, Đăng Lai.
Vương Tại Tấn chủ trương chiến lược co rút, từ bỏ đại bộ phận địa bàn quan ngoại, lấy Sơn Hải quan làm trung tâm, cấu trúc từng tầng quan ải. Như thế, áp lực quân phí, áp lực quân sự Liêu Đông đều có thể giảm bớt, hơn nữa có thể tập trung phòng ngự yếu địa chiến lược, bắt lấy thời cơ còn có thể xuất động tấn công.
Vì thế, Vương Tại Tấn xong đời rồi, hắn thế mà dám tiêu giảm quân phí Liêu Đông, hắn thế mà dám chủ động từ bỏ địa bàn cố hữu của Liêu Đông tướng môn!
Viên Sùng Hoán bị đẩy ra làm lính hầu, ở Diệp Hướng Cao nơi đó đâm thọc mách lẻo.
Tiếp theo Tôn Thừa Tông ra trận, thỉnh cầu tuần tra Sơn Hải quan, sau khi về kinh nói Vương Tại Tấn không có bản lãnh, bắt đầu xây dựng phòng tuyến hẹp dài quy mô lớn, từ đó về sau Liêu Đông hoàn toàn biến thành hố đen về quân phí.
Ngay tại tháng ba năm nay, Vương Tại Tấn lại đã trở lại.
Nửa năm thời gian, trước làm Hình bộ thượng thư, sau làm Binh bộ thượng thư, tiếp theo bãi quan về quê.
Vương Hiệp chưa từng tiếp xúc chiến sự, kế nhiệm Binh bộ thượng thư, người nọ là môn sinh của đại lão đảng Đông Lâm Triệu Nam Tinh!
Bàng Xuân Lai mỗi tháng đều xem đường báo, khi lão nhìn thấy Vương Tại Tấn bãi quan về quê, Vương Hiệp tiếp nhận chức vụ Binh bộ thượng thư, Bàng phu tử nghĩ: Liêu Đông xong rồi...
“Lại nói Đại Oa kia quát: ‘Biến biến biến biến, to to to to!’ Nháy mắt đón gió dài ra, trở nên cao như núi. Ầm ầm ầm ầm ầm ầm, hắn tiến lên mỗi một bước, mặt đất liền rung lên một cái...”
“Có con cóc tinh đánh tới, hét lớn: ‘Ranh con, ngươi mau mau đầu hàng, nếu không nhất định khiến ngươi ăn đao!’ Đại Oa không thèm để ý, một cước giẫm xuống, liền như giẫm con rệp một phát. Bẹp, hắc, liền giẫm bẹp luôn...”
Trong đình tránh nắng, Phí Thuần đang kể 《 Anh em hồ lô 》 .
Hơn nữa rất kéo dài câu chữ, các loại từ mô tả âm thanh, còn tự kèm lời thoại, thuận tiện biểu diễn một ít động tác đánh nhau.
Triệu Hãn một khắc đồng hồ đã nói xong tình tiết, Phí Thuần có thể mạnh mẽ cứng rắn kéo dài ba khắc đồng hồ.
“Hay!”
“Thưởng cho bổn thiếu gia!”
Học đồng lớn nhỏ đồng thanh khen hay, thư đồng của bọn họ nhao nhao tiến lên, mang đồng tiền quăng vào trong hòm sách của Phí Như Hạc.
Phí Như Hạc cắn hạt dưa, trong lòng đã vui đến nở hoa.
“... Ầm! Chỉ nghe một tiếng vang lớn, hồ lô rơi xuống đất, đi ra đứa bé mặc áo cam. Khụ khụ! Muốn biết chuyện sau đó như thế nào, nghe hồi sau phân giải!”
Phí Thuần so với Triệu Hãn càng ác hơn, chỉ mang Đại Oa kể xong liền đứt chương, còn để lại nút thắt Nhị Oa xuất thế.
“Tiếp tục kể đi, mau mau thưởng!”
“Nhị Oa lại là thần thông gì?”
“Đại Oa bị bắt chết chưa?”
“...”
Đám học đồng nói nhao nhao, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể một hơi nghe xong.
Phí Như Hạc tiếp tục cắn hạt dưa.
Phí Thuần nâng tay hô to: “Các vị bạn học, im lặng, im lặng! Mỗi ngày, chỉ có thể kể một tập. Nhưng thôi, ta nơi này có hạt giống hồ lô, là chuyên môn hướng sơn thần lão gia cầu được. Mang những hạt giống này, mỗi ngày cung phụng cho tốt, đến mùa xuân có thể trồng ra hồ lô. Một hạt giống hồ lô, chỉ cần năm chỉ bạc, chỉ một chút như vậy, trả tiền chậm là không mua được nữa!”
“Thật có thể trồng ra em bé hồ lô?” Một học đồng hỏi.
Phí Thuần trả lời: “Chỉ cần tưới nước tốt, thật có thể trồng ra hồ lô!”
“Vậy ta mua mười hạt giống.” Học đồng hưng phấn nói.
Phí Thuần lắc đầu: “Không được, hạt giống quý giá, mỗi người giới hạn mua một hạt, nhiều lắm mang thư đồng của ngươi cũng tính vào.”
Thế mà giới hạn mua?
Vậy khẳng định là thứ tốt!
Con em nhà giàu nhao nhao bỏ tiền, con em nhà nghèo sinh lòng hâm mộ, đều đang ảo tưởng mình có thể trồng ra em bé hồ lô.
Thư viện Hàm Châu, chia làm tư thục cùng thư viện.
Tư thục Hàm Châu, lại chia mông quán (trường tư thục) cùng kinh quán.
Trường tư thục truyền thụ sách vở trước khi đi học, cơ bản đều là trẻ con lớn mấy tuổi.
Kinh quán truyền thụ tứ thư ngũ kinh, tất cả đều là học đồng chưa thi đồng sinh.
Những kẻ nguyện ý bỏ tiền mua hạt giống hồ lô, quá nửa không tới mười hai tuổi, hơn nữa lấy trẻ con mấy tuổi chiếm đa số, mỗi đứa đang cầm hạt giống cười ngây ngô.
Phí Như Hạc, Phí Thuần chạy về rừng trúc, Triệu Hãn đang ở nơi đó luyện tập đâm.
“Chia tiền, chia tiền!” Phí Như Hạc cao hứng phấn chấn.
Nghe sách thưởng tiền, lại thêm bán ra hạt giống hồ lô, tổng cộng kiếm được 16 lượng 5 chỉ bạc, cộng thêm hơn 700 đồng tiền các kiểu.
Ba người chia đều, mỗi người chia 5 lượng rưỡi bạc trắng, 238 đồng tiền.
Phí Thuần từ đáy lòng nịnh bợ: “Ca ca thật sự là kỳ tài, ra được ý kiến hay kiếm tiền. Một ngày đã được nhiều như vậy, chờ mang 《 Em bé hồ lô 》 kể xong, còn không thể kiếm được hơn trăm lượng?”
Triệu Hãn hắt nước lạnh nói: “Nào dễ dàng như vậy? Hạt giống hồ lô là làm một cú, sau này chỉ có thể kiếm vài đồng tiền thưởng.”
Phí Thuần cười nói: “Có thể kiếm tiền thưởng là đủ rồi.”
Phí Như Hạc cầm bạc trong tay, trong lòng sinh ra cảm giác thành tựu thật lớn, vui vẻ nói: “Ngày xưa đều là tiêu tiền, hôm nay có thể kiếm tiền, Hãn Nhi sau này chính là quân sư của ta!”
“Thiếu gia, vậy ta làm gì?” Phí Thuần vội vàng hỏi.
Phí Như Hạc nói: “Ngươi là đại tướng dưới trướng bổn thiếu gia!”
“Được lắm, ba tên lừa gạt các ngươi!”
Đột nhiên, Phí Nguyên Giám mang theo người hầu xuất hiện, uy hiếp nói: “Ta muốn đi báo cho sơn trưởng, ba đứa các ngươi lừa bạc bạn cùng trường!”
Phí Như Hạc nắm tay hỏi: “Ai thấy ta lừa tiền?”
“Đúng thế!” Phí Thuần tránh ở phía sau thiếu gia.
Triệu Hãn hỏi: “Chúng ta thuyết thư, bạn cùng trường thưởng, chuyện ngươi tình ta nguyện, có thể nào tính là lừa tiền chứ?”
Phí Nguyên Giám nói: “Các ngươi bán hạt giống giả!”
Triệu Hãn cười nói: “Ai nói là hạt giống giả? Đầu xuân gieo xuống, bồi dưỡng tốt, khẳng định có thể mọc ra dây hồ lô.”
“Khẳng định không mọc ra em bé hồ lô!” Phí Nguyên Giám nói.
Triệu Hãn xoay người hỏi Phí Như Hạc: “Thiếu gia, ngươi nói có thể mọc ra em bé hồ lô sao?”
Phí Như Hạc lắc đầu: “Không có, chỉ nói có thể mọc ra hồ lô.”
Triệu Hãn cười nói: “Đã như vậy, vậy không tính là gạt người nhỉ?”
“Đúng, không gạt người!” Phí Thuần diễn vai phụ nói.