Chương 65: Chảy máu não (2)
Trấn Hà Khẩu, quán trà bên đường.
“Các ngươi nghe nói chưa? Con trai Phí Thái công, không phải con đẻ của hắn!”
“Phí Thái công nào?”
“Chính là kẻ bộ dạng rất béo, trong nhà nuôi gánh hát, hơn sáu mươi tuổi đó.”
“Hắc, ta đã sớm nói, hơn sáu mươi tuổi sao còn có thể sinh con?”
“Gian phu là ai?”
“Nhất định là gia nô nhà hắn.”
“Không phải gia nô, là cháu trai hắn.”
“Bà thím cùng cháu trai? Còn sinh con trai?”
“Không phải sao?”
“Ai u, thế này đáng bị thiên lôi đánh!”
“Đâu chỉ vậy? Trương thị kia hơn năm mươi tuổi, lần trước ta ở bến tàu thấy nàng, trắng nõn giống như tiểu phụ nhân, còn tô son điểm phấn nhìn qua là biết không giữ nữ tắc. Ta nghe nói, nàng không chỉ câu dẫn cháu trai, còn cấu kết với gánh hát trong nhà đó.”
“Phí Thái công cũng không phải hạng nghiêm chỉnh gì, thường xuyên mặc đồ diễn đóng giả nữ nhân. Các ngươi còn nhớ không, đầu năm có lần hội chùa, Phí Thái công mặc quần áo diễn nữ nhân đi ra. Nghe nói hắn thích đàn ông, hơn bảy mươi tuổi già mà không nghiêm chỉnh, thân thiết với nam nhân trong gánh hát.”
“Ta biết, ta biết, có diễn viên tên Lý Thắng, nghe nói thường xuyên ngủ cùng một giường với Phí Thái công, Trương thị.”
“Chậc chậc chậc, nghe thôi đã bẩn lỗ tai.”
“...”
Trấn Hà Khẩu rất náo nhiệt, mặt đường cùng bến tàu đều đang điên cuồng lan truyền, hơn nữa thêm mắm thêm muối các kiểu.
Văn chương màu hồng của Bàng Xuân Lai viết phi thường khái quát.
Nhưng những kẻ truyền bá phố phường đó lại tự động bổ sung chi tiết, thậm chí xác định mấy nam nhân vật chính, bởi vậy diễn sinh ra hơn mười phiên bản khác nhau.
Các thương lữ từ nam tới bắc, vốn lặn lội đường xa rất mệt mỏi, lúc này rốt cuộc có đề tài câu chuyện làm bọn họ hưng phấn.
Còn có khách buôn, ở lúc đi ngang qua cổng chào, châm biếm nhổ nước miếng.
Bà thím câu dẫn cháu trai, còn sinh ra một nghiệt chủng, quả thực nên bị thiên lôi đánh xuống!
Con em Phí thị, bất luận chủ tông, hay là chi thứ, biết được tin tức đều vội vàng chạy đi, không có mặt mũi ở trên trấn bị người ta chỉ trỏ, đều về trong nhà mang việc này nói cho trưởng bối.
...
Thư viện Hàm Châu.
Phí Nguyên Lộc ngây ngốc nhìn áp phích, đầu tiên là nổi giận, tiếp đó âm trầm, cuối cùng mắng: “Tên Bàng Úy Nhiên này, quả nhiên không phải thứ gì tốt, uổng ta lúc trước thiện tâm thu lưu hắn!”
“Sơn trưởng, nghe nói thư viện các nơi dán mười mấy tờ, cần phái người đi thu hồi hay không?” Người hầu nhắc nhở.
Phí Nguyên Lộc vẻ mặt buồn bực: “Thu được giấy trắng mực đen, thu được lời đồn lòng người sao? Đã dán ở thư viện, nghĩ hẳn trấn Hà Khẩu cũng dán.”
Phí Nguyên Lộc đến thẳng phòng Phí Ánh Hoàn, gõ cửa hồi lâu, Ngụy Kiếm Hùng đi ra mở cửa, Phí đại thiếu gia còn ở bên trong mặc quần áo ngáp vặt.
“Mặt trời lên cao, Mỹ Trung còn đang ngủ sao?” Phí Nguyên Lộc mặt lạnh nói.
Mỹ Trung, Đại Chiêu, đều là tên chữ của Phí Ánh Hoàn.
Phí Ánh Hoàn cười hề hề nói: “Thúc phụ chớ trách, chất nhi (cháu) tối hôm qua đọc sách trì hoãn canh giờ.”
Phí Nguyên Lộc đưa áp phích qua: “Mỹ Trung đọc đi.”
Phí Ánh Hoàn vốn còn buồn ngủ, đọc hai đoạn lập tức tinh thần phấn chấn, không khỏi khen: “Văn thơ tốt! Nhìn như thông tục trắng ra, lại có chất của tiểu thuyết gia, đôi câu vài lời đã làm người ta miên man bất định.”
Đây là chuyện văn thơ sao?
Phí Nguyên Lộc nghe mà trán nổi gân đen.
Vãn bối không nên thân như thế, Phí Nguyên Lộc rất muốn đạp một cước. Hắn áp chế lửa giận, dặn dò Ngụy Kiếm Hùng: “Ngươi đi ra ngoài trước, đóng chặt cửa lại.”
Ngụy Kiếm Hùng đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn hai người.
Phí Nguyên Lộc nói: “Lời đồn hoang đường này, quá nửa đã truyền khắp trấn Hà Khẩu.”
Dù là tính cách Phí Ánh Hoàn, cũng không khỏi trợn mắt cứng lưỡi, kinh hô: “Tên Phí thị, sợ sắp vang vọng Giang Nam!”
“Cái gì vang vọng Giang Nam? Ngươi tốt xấu là cử nhân duy nhất bối phận chữ Ánh, nói chuyện dùng từ có thể nghiêm túc một chút hay không!” Phí Nguyên Lộc cảm giác trái tim thật mệt.
Phí Ánh Hoàn ngồi ở bên giường chậm rãi xỏ giày, cười nói: “Chất nhi nghiêm túc một chút, có thể ngăn cản lời đồn phát tán? Duyên Sơn Phí thị, việc bẩn thỉu còn ít sao? Ta thấy ầm ĩ cũng tốt, có thể mượn cơ hội chỉnh đốn môn phong một phen.”
Phí Nguyên Lộc mặt lộ vẻ khen ngợi: “Mỹ Trung tuy tính cách ngả ngớn, nhưng không hổ là thiên lý câu của Phí gia ta, suy nghĩ chính hợp ý ta.”
“Xin thúc phụ nói rõ.” Phí Ánh Hoàn còn đang chậm rãi xỏ giày.
Phí Nguyên Lộc nói: “Nếu muốn chỉnh đốn môn phong Phí thị, nên bắt đầu từ chỉnh đốn thư viện Hàm Châu. Nếu muốn chỉnh đốn thư viện Hàm Châu, nên cầm về ruộng trường học, tài sản trường học bị các chi xâm chiếm. Nhìn khắp hào môn đại tộc trong thiên hạ, nào có ai chiếm lấy ruộng trường học nhà mình? Quả thực là không biết xấu hổ! Mỹ Trung nguyện giúp ta không?”
Phí Ánh Hoàn cười nói: “Chất nhi nhàn nhã quen rồi, chỉ sợ không thể giúp được cái gì.”
“Mỹ Trung có thể làm phó sơn trưởng thư viện Hàm Châu.” Phí Nguyên Lộc lập tức đưa ra bảng giá.
Phí Ánh Hoàn vẻ mặt cầu xin: “Thúc phụ, chất nhi thực không muốn quản, trong tộc quá nhiều chuyện lộn xộn, một khi dính phải sau này cũng đừng nghĩ thanh tịnh nữa.”
Phí Nguyên Lộc nói: “Vị lão thúc thúc kia của ta (Phí Tùng Niên), lần này mất hết thể diện Phí thị, dù sao cũng phải cho trong tộc một câu trả lời. Hắn ở Hà Khẩu có cửa hiệu mặt tiền cũng không tệ, không biết Mỹ Trung để ý hay không?”
“Thúc phụ đừng nhiều lời, chất nhi là hạng người như vậy sao?”
Phí Ánh Hoàn vẻ mặt giận dữ, sau đó lại làm việc nghĩa chẳng nhường ai nói: “Thúc phụ đã muốn chỉnh đốn môn phong, chất nhi tự nhiên dốc sức giúp đỡ!”
Nhà Từ Dĩnh, trong nhà chính tàn phá.
Cả nhà đều có mặt, mặt mày đau khổ, mờ mịt chờ đợi tận thế.
Buổi sáng hôm qua, ác nô Phí gia từng tới một lần.
Nói Từ Dĩnh đánh hỏng Phí thiếu gia, bảo đền mười lượng bạc tiền thuốc. Lại thanh toán thuế đất nợ góp năm trước, cộng thêm gộp lợi tức, tổng cộng mất bốn lượng bảy chỉ hai phân sáu ly bạc.
Trong nhà ăn dùng tiết kiệm, cuối cùng nuôi lớn mấy con gà, mắt thấy có thể đẻ trứng, đều bị ác nô bắt đi gán nợ.
Thậm chí, lương thực trong nhà cũng bị cướp đi, khiến bọn họ sau này không có cái bỏ nồi.
Đám ác nô khi rời khỏi nói: “Lão gia nhân nghĩa, cho phép các ngươi khất nợ thuê ruộng, dù thiếu gia bị đánh hỏng rồi, cũng không ép bọn ngươi vào bước đường cùng. Lão gia từ thiện như vậy, toàn bộ Duyên Sơn đi đâu mà tìm? Cũng coi như các ngươi tích đức tám đời. Lão gia nói, cho các ngươi một ngày thời gian nữa, mang tiền bạc còn lại gom đủ là được. Nếu là không gom đủ, vậy chuẩn bị tốt khế ước sang tên. Lão gia chúng ta thật sự thiện tâm, chỉ cần điền da, điền cốt vẫn để lại cho nhà ngươi. Sau này cần phải nhớ rõ ân đức lão gia!”