Chương 70: Lão thân mật (2)
Trần thị thở dài một tiếng, nói: “Ta biết lòng con có mâu thuẫn, nhưng mẹ con trước khi chết, đã mang con gửi gắm cho ta, còn bảo con quỳ xuống nhận ta là mẹ ruột. Ta cùng với con, là một thể, sau này chính là mẹ hiền của con.”
“Mẹ.”
Phí Nguyên Giám gọi có chút không được tự nhiên.
Trần thị chợt cảm thấy vui mừng, lộ ra nụ cười từ ái, nói cho biết: “Từ nay về sau, không thể tùy hứng làm bậy nữa.”
“Con hiểu rồi.” Phí Nguyên Giám đã trải qua rất nhiều, cho dù chưa trở nên thành thục, cũng biết mình không tùy hứng được nữa.
Trần thị cẩn thận phân tích cho Phí Nguyên Giám: “Mẫu thân con lưu lại di sản, quý giá không phải những gia nghiệp đó, mà là đền thờ liệt nữ lạnh như băng. Đền thờ không ngã, con một đứa trẻ cô đơn, liền không ai dám động vào con.”
Phí Nguyên Giám im lặng, đột nhiên cảm động muốn khóc.
Trần thị tiếp tục nói: “Phí Nguyên Lộc sơn trưởng thư viện Hàm Châu, lần này được lợi lớn như vậy, uy vọng thậm chí bao trùm tộc trưởng, hắn cũng phải bảo vệ con. Con cầy cậy vào hắn nhiều hơn, biết không?”
Phí Nguyên Giám nghe nghiêm túc, liên tục gật đầu.
Trần thị lại nói: “Bất luận là đền thờ liệt nữ, hay là Phí Nguyên Lộc kia, đều chỉ có thể bảo vệ con nhất thời. Con phải cố gắng trở nên nổi bật, biết không?”
“Nhưng con thật sự không giỏi đọc sách.” Phí Nguyên Giám buồn rầu nói.
“Tệ nữa, cũng phải thi cái tú tài.” Trần thị nói, “Có công danh, mới có thể bỏ tiền quyên cống sinh, cho dù táng gia bại sản, cũng phải quyên chức quan nhỏ để làm. Con rúc mãi ở Duyên Sơn, sẽ chỉ ở chỗ này mốc meo, dù sao phải nhảy ra ngoài mới được.”
Phí Nguyên Giám như có chút suy nghĩ, hắn quả thật không muốn ở lại Duyên Sơn, nơi này chọc vào chỗ đau của hắn quá nhiều.
Trần thị dặn dò: “Học đồng bị con dọa hỏng, nghe nói ngày gần đây có chuyển biến tốt, con nên đi giáp mặt nhận lỗi.”
“Con dựa vào cái gì xin lỗi hắn?” Phí Nguyên Giám chứng nào tật nấy, tính tình ương ngạnh kia vẫn luôn tồn tại.
Trần thị dạy: “Bản thân con học bài không được, tộc nhân khác lại không thân cận với con, sau này ai có thể giúp con đây? Con trước kia tương đối bất hảo, lại gánh lời đồn không chịu nổi, phải cần chỉnh sửa đức hạnh của mình. Mặc kệ là làm cho người ngoài xem, hay là thật sự hối cải để làm người mới, con đều phải hiếu kính trưởng bối, hữu ái tộc nhân, đoàn kết bạn cùng trường, tử tế với hàng xóm. Như thế, con là người đức hiếu, cho dù ai muốn cướp đoạt gia nghiệp, tốt xấu cũng phải cố kỵ miệng lưỡi đám đông. Con nếu vẫn giống như trước, chỉ sợ bị đoạt sản nghiệp, người ngoài còn sẽ vỗ tay tỏ ý vui mừng.”
Lời này nói phi thường thấu triệt, kết hợp tình hình đoạn thời gian gần đây, Phí Nguyên Giám từ đáy lòng kính nể nói: “Mẹ dạy dỗ đúng, con nhất định nhớ kỹ.”
Trần thị mỉm cười nói: “Ta nghe nói, học đồng kia rất trí tuệ, con phải thân cận với hắn nhiều hơn. Không những hắn, phàm bạn cùng lứa tuổi có tiền đồ, con đều phải kết giao nhiều hơn. Con nếu hòa hảo với học đồng kia, liền có thể khiến người ngoài biết, Phí Nguyên Giám con đã hối cải để làm người mới. Đi mau!”
“Con nghe mẹ, con đi đây.” Phí Nguyên Giám bước nhanh rời khỏi.
Hắn cũng quả thật muốn kết bạn, dù sao chỉ là đứa nhỏ choai choai.
Không nói người hầu trước kia, ngay cả thư đồng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng theo người thân của hắn trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thuận tiện còn cuốn đi rất nhiều của nổi trong nhà.
Hắn phải kết bạn mới được, ít nhất phải có đồng bạn nói chuyện phiếm chơi đùa.
Tuy chỉ tiếp xúc mấy ngày với Trần thị, Phí Nguyên Giám lại nguyện ý nghe vị lời vị tiểu nương này.
“Thùng thùng thùng!”
Phí Nguyên Giám rời khỏi một lát, đột nhiên có người đến gõ cửa.
Trần thị chỉ có một thị nữ tâm phúc, hôm nay ở nhà trấn áp cục diện, cũng chưa mang đến thư viện Hàm Châu.
Nàng tự mình đi mở cửa, sau khi thấy rõ người tới, sợ tới mức lập tức đóng cửa lại.
“Tiểu thư!”
Ngụy Kiếm Hùng đưa tay ngăn trở, hắn khí lực rất lớn, mạnh mẽ đẩy cửa ra: “Tiểu thư, ta cũng không phải tặc nhân, ngươi sợ hãi như vậy làm chi?”
Trần thị lui về vài bước, không còn sự thong dong trước đó nữa: “Mời các hạ về.”
Ngụy Kiếm Hùng hán tử thô lỗ này, thế mà ngượng ngùng thổ lộ tiếng lòng: “Từ quê nhà chuyển dời biên cương, ta tìm tiểu thư suốt ba năm, từ Dương Châu một đường nghe ngóng tới Duyên Sơn. Tiểu thư không chịu gặp ta, cũng không muốn nói chuyện với ta, ta liền ở Nga Hồ làm gia nô. Mười mấy năm qua, chỉ chờ hàng năm tết vu lan, mượn cơ hội tiểu thư lễ Phật, có thể xa xa thấy tiểu thư vài lần...”
“Đừng vội nói bậy, ngươi đi nhanh đi!” Trần thị tâm hoảng ý loạn.
Ngụy Kiếm Hùng tiếp tục nói: “Ta biết mình ti tiện, không cầu cái gì khác. Lão gia năm đó cứu mẹ con ta, mạng này của ta đều là Trần gia cho...”
“Ngươi đi mau!” Trần thị xoay người gầm nhẹ, hít thở trở nên dồn dập.
Ngụy Kiếm Hùng khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí nói: “Tiểu thư, ta đến nay cũng chưa cưới vợ, cũng chưa từng gần nữ sắc. Mỗi lần theo Phí thiếu gia đi thanh lâu, dù là hắn gọi nữ nhân cho ta, ta cũng vẫn luôn thủ thân như ngọc, ta ngay cả tay của những nữ nhân đó cũng không động vào...”
“Khốn kiếp, mau cút!”
Trần thị rốt cuộc phát tác, cả người run run, cầm lần tràng hạt trong tay đập tới.
Ngụy Kiếm Hùng đưa tay tiếp được, mang lần tràng hạt thu vào trong lòng, thật cẩn thận bảo tồn, rời khỏi phòng nói: “Tiểu thư, sau này có chuyện gì phiền toái, thì phái người nói ta một tiếng. Cho dù đánh bạc tính mạng, ta khẳng định cũng phải giúp. Nếu là... Nếu là tiểu thư không muốn ở lại Duyên Sơn, ta liền dẫn tiểu thư bỏ chạy nơi khác. Ta mấy năm nay cũng gom được chút tiền, có thể thành gia lập nghiệp...”
“Cút!”
Trần thị không đè nén được, lớn tiếng rống giận lên.
Ngụy Kiếm Hùng không dám nói nữa, sau khi đóng cửa lại, mắc cỡ đỏ mặt chạy ra khỏi sân.
Trần thị quỳ xuống đất chắp tay, ngực phập phồng không chừng, nhắm mắt niệm tụng: “Như thị ngã văn. Nhất thì phật tại xá vệ quốc. Chi thụ cấp cô độc viên...”
Hiển nhiên, hai người lén gặp mặt, đã không phải lần đầu tiên.
...
Ý chứng*, tên khoa học “chướng ngại tính phân ly chuyển hoán”, chịu tinh thần kích thích kịch liệt mà phát tác, đa số ở trong một năm có thể tự giảm bớt.
* bệnh Hysteria
Trong 《 Nho lâm ngoại sử 》 Phạm Tiến đỗ cửa nhân, đột nhiên vui sướng nổi điên, bị người ta tát một cái liền khỏi, cái đó cũng thuộc về bệnh hysteria.
Vừa mới bắt đầu nửa tháng, Từ Dĩnh hoàn toàn ngăn cách bản thân.
Bưng cơm cho hắn liền ăn, cũng không nói chuyện với ngươi, chỉ luôn không ngừng đọc thuộc, hơn nữa còn biết tự mình tìm nhà xí.
Đọc thuộc xong 《 Luận Ngữ 》 , liền đọc thuộc 《 Đại Học 》 , đọc thuộc xong 《 Đại Học 》 , lại quay đầu đi đọc thuộc tiểu tứ thư.